Một Đồi Tầm Xuân
Đồi tầm xuân chở tà xanh
Chở chiều nắng lại xây thành khói tơ
Ta về nhặt sợi mà thơ
Mà ướp mộng, mà thấy chờ áo hoa
Mà nhớ mắt, nhớ môi thoa
Mà nhớ tóc, mái ai xoà lồng hương
Cho ngày như luyến như thương
Cho đêm trăn trở! Canh trường trở trăn
Uả! Tưởng thơ qua đầu quân bên Sông Vàm Cỏ rồi mà??? Đò không lối ra bởi lục bình vây kín mặt sông nên đành phải đến đây thì ở lại đây thôi; khà khà.
Thân,
Nhị
Comment