Announcement

Collapse
No announcement yet.

Hiu quạnh bên đời

Collapse
X
Collapse
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Font Size
    #1

    Hiu quạnh bên đời

    Trong bài hát "Papa", ông Paul Anka có nói đến bố ông ta không lên lầu sau khi vợ chết. Ngồi ghế dưới nhà nhìn lên như thầm hỏi Thượng đế, sao không đem ông ta đi trước thay vì bà vợ. Khiến mình nhớ đến bà dì của vợ, có lần nói: "Từ ngày chú qua đời, không có ai cãi nhau, buồn lắm anh".

    Khi bố vợ mình qua đời, cuối tuần đồng chí gái đến đón, đưa mẹ vợ đi chơi, luôn tiện ghé đón bà dì ruột đi ăn luôn. Bà dì vui lắm vì cả tuần, ngồi nhà. Kêu anh Sơn và chị Trinh đến đón dì đi chơi như ri là dì vui. Mẹ vợ và dì vợ, chị em gặp nhau mỗi tuần, có dịp để nói chuyện. Dần dần thấy vợ đút cho mẹ ăn vì lớn tuổi, trả bộ nhớ về con số không.

    Dạo ấy không để ý lắm nhưng nay có tuổi thì bắt đầu nghĩ đến chuyện người ở lại như bài hát nào đã quên tên, "Mai tôi đi chắc người buồn lắm…"
    Vợ chồng sống với nhau mấy chục năm, bổng nhiên có một người đi, một người ở lại.

    Cuối tuần mình hay nói chuyện với mẹ mình ở Đà Lạt vì từ khi ông cụ qua đời, có lẻ mẹ buồn mặc dù thời gian sống bên ông cụ không lâu. Thời mới lấy nhau, ông cụ còn trong quân đội. Sau này giải ngủ, sống với nhau được vài năm thì 30/4/75 đến. Ông cụ đi tù 15 năm. Lâu lâu, mấy cô em ở Đà Lạt, dẫn bà cụ đi chụp hình tạo dáng thấy mẹ mình như tươi hẳn lên. Đi chơi với mình, mình bắt lết bộ mệt thở nên chụp hình thấy oải quá.

    Mẹ mình tại Đà Lạt

    Lâu lâu, thấy trên mạng, vợ của thầy dạy khi xưa ở Đà Lạt, chụp hình, tạo dáng nên cảm phục cô ta, không ở nhà mà đi làm những việc yêu thích, gặp bạn bè chụp hình tạo dáng,… chẳng bù nhiều người ở nhà than thở con cháu này nọ.

    Có anh bạn kể câu chuyện: 1 bà nọ vào chùa, hỏi một vị sư, bà ta là gì ở kiếp trước mà kiếp này, lấy chồng thì một vài năm sau, ổng lăn đùng ra chết. Sau khi mãn tang, lại đi thêm bước nữa. Ông chồng này cũng sống một thời gian rồi, bỏ nhà ra đi. Thời xưa, sư tu đàng hoàng nên có thể nhìn được kiếp trước. Không như sư ngày này, một đô la cũng là sư, 10 đô la cũng là của thầy.

    Ông sư ngồi thiền một lâu để tìm về thời xa xưa của bà Phật tử. Ông sư cho biết, khi xưa bà bị nước lụt nên chết đuối, trôi sông thì có một ông đánh cá, vớt xác của bà vào bờ rồi bỏ đi, tạo nên một ân tình khiến kiếp này, bà lấy ông ta được một thời gian thì ông ta chết. Còn ông thứ 2, chính là người đem xác bà đi chôn nên bà phải chăm sóc ông ta đủ thứ để rồi sau đó hết nghiệp, ân tình kiếp trước thì ông ta lại bỏ đi.

    Kiếp này, ông nào có nhiều vợ là biết kiếp trước mình làm nghề đám ma, chôn phụ nữ hơi nhiều nhé. Mấy bà vợ đừng có ghét, để chồng mình trả các ân tình kiếp trước. Bà nào mà muốn kiếp sau có nhiều đàn ông chạy theo thì để gia tài lại, kêu mấy ông nào đẹp trai, khiên hòm thì kiếp sau, họ lại chạy đến tán mấy bà. Chán Mớ Đời

    Theo thống kê thì đàn ông chết trước phụ nữ, trung bình độ 7 năm. Lớn tuổi, mấy bà goá chồng, sống một mình trong căn nhà đầy ắp kỷ niệm suốt 7 năm. Kiếm mấy ông goá vợ để đong gạo thì hơi phiền. Lý do là đàn ông lớn tuổi về già thì bệnh hoạn, phải mang tả, lo đút cơm, cho uống thuốc, đủ trò. Khi không lãnh nợ về làm gì. Giới nam trẻ thì chúng sợ uống sữa quá date nên khó bước thêm bước nữa. Có bà quen, đồng tuổi với đồng chí gái, có quen ông bạn còn trẻ. Cuối tuần hai người dẫn nhau đi nhảy đầm, ăn uống xong ai về nhà nấy. Sau Covid thì thấy ông bạn trai bị yếu rất nhiều.

    Phụ nữ lấy chồng thường than, tai ông chồng không nghe rỏ tương tự đàn ông chỉ muốn chế cái remote control để tắt mở cái mồm của mụ vợ như khi họ bắt đầu quảng cáo. Chán Mớ Đời

    Ngược lại, đàn ông, có khả năng về tài chính, có thể kiếm một cô vợ hờ để chăm sóc vài năm. Mình có nghe kể đâu đó, ông nào về Việt Nam cưới được cô vợ đem sang đây. Cô ta chăm sóc, cho uống thuốc nhưng mỗi lần uống thuốc là tim đập đủ trò nên nhờ con trai lén gắn camera. Khám phá ra cô vợ tăng dose thuốc để ông ta mau theo bà vợ trước, để trùng phùng với anh bồ. Chán Mớ Đời

    Vấn đề con cháu ở xa, bận rộn nên không để ý đến mẹ già, đoá hoa tầm gởi của mùa thu lá bay. Để rồi một mai kia, lá rụng trời lập đông thì lại tiếc nuối khoảng khắc bên bố mẹ, rồi nhìn lên trời kêu đổi thiên thu để lấy nụ cười của mẹ. Chán Mớ Đời

    Hồ Hoa Thịnh Đốn, Seattle

    Hồi còn trẻ, chúng ta đi tìm người bạn đời, để khỏi phải hát người yêu cô đơn. Về già chúng ta lại phải học cách sống cô quạnh, tìm các thú vui, học thêm, để giúp chúng ta tiếp tục con đường hoàng hôn đời mình.

    Có ông Mỹ nọ, 97 tuổi kể trong cuốn sách của ông ta về bí quyết sống khoẻ mạnh. Sau khi hưu trí, ông ta đưa ra kế hoạch 5 năm để học thêm một môn gì như hội hoạ, ngoại ngữ, trồng cây,…giúp ông ta tiếp tục con đường học hỏi thay vì ngồi than thân trách phận, than đau nhức, trách con cháu,… phải có tinh thần tích cực để tiếp tục bước. Chúc các bác vui vẻ cuối tuần, đang ở Seattle. Mưa Chán Mớ Đời

    Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen
    Nguyễn Hoàng Sơn



    Attached Files
Working...
X