Announcement

Collapse
No announcement yet.

Những chuyện Chán Mớ Đời trong tuần (của gã nông dân Đà Lạt)

Collapse
X
Collapse
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Font Size
    #1

    Những chuyện Chán Mớ Đời trong tuần (của gã nông dân Đà Lạt)

    Tuần này mình có vài chuyện Chán Mớ Đời nên ghi lại để nhắc nhở lần sau đừng để tái phạm. Hôm kia, nhận được thư của Thành phố San Bernardino, bảo phải ghi tên cho chương trình Zoom và đóng lệ phí 199 đô, nếu không thì bị phạt 399 đô và sẽ bị "lien" vào căn nhà đang cho thuê.

    Mình điên tiết lên nên viết thư cho Thị trưởng của thành phố, kêu là từ ngày thành phố khai phá sản là mình bị phạt mỗi năm khi đóng tiền giấy phép hoạt động thương mại cho thuê nhà. Hàng năm, mình nhận thư của thành phố để trả tiền giấy phép cho thuê nhà, mình ghi vào và gửi ngân phiếu cho thành phố. Vị chi tuần sau lại nhận một cái thư bảo mình thiếu 1 đô và phạt đến mười lăm đô.

    Năm nay, lại kêu mình thiếu 4 đô cho nên mình hỏi ông Thị trưởng thành phố, bộ đây là cách ép dân đóng thuế hay sao. Mình hỏi có phải vì mình là người Á châu, không có tiếng nói chính trị, cho nên bị phạt. Mình nói sẽ gửi lá thư này cho luật sư của mình để xem có sự kỳ thị nào hay không. Mình cũng gửi một bản sao của lá thư cho bà đã tống thư cho mình để bắt đóng tiền phạt.

    Hôm sau, mình nhận được thư của Thị trưởng thành phố, kêu bà thư ký tìm kiếm số điện thoại của mình để ông ta nói chuyện. Mình gửi lại số điện thoại thì mười lăm phút sau ông Thị trưởng gọi lại. Mình nói không hiểu vì sao lại cứ bị phạt dù mình đã gửi tiền đúng như tờ giấy báo. Rồi nói qua vấn đề kỳ thị các người Á Đông có nhà cho thuê vì mình có hỏi vài người ở gần đó. Họ cũng cho hay là bị đã đóng thuế kiểu này. Ông ta thề là không có chuyện đó, không có sự kỳ thị nào trong thành phố của ông ta.

    Sau đó, ông ta chuyển cho mình nói chuyện với thư ký của ông ta. Bà này giải thích là 1 đồng là để trả cho tiểu bang. Dưới tờ hóa đơn có ghi là phải trả 1 đô la, năm nay là 4 đô la. Mình hỏi, tại sao bà không ghi vào luôn trong đó, bắt chúng tôi đọc cho hết rồi ghi thêm 1 đồng là như thế nào. Chúng tôi khi nhận được biên lai thì cứ ký tờ ngân phiếu trả cho thành phố thôi. Tại sao bà không để thẳng 1 đô la hoặc 4 đô la ngày dưới chổ tổng cộng số tiền, không lẽ tôi phải viết một ngân phiếu cho thành phố rồi một ngân phiếu riêng cho tiểu bang 1 đô la.

    Cuối cùng, bà ta xí xóa hết và chỉ bắt mình trả 4 đô la thôi thay vì 399 đô. Bố Tiên sư thằng Mỹ. Phải nói chuyện với xếp của chúng thì mới không làm tàng với người dân.

    Mình bị một cú tương tự cách đây cũng tám năm, thành phố cho người đến quan sát căn nhà của mình, rồi bắt phạt mấy trăm đồng. Lý do là chổ đậu xe không có tráng xi măng. Họ kêu là dầu xăng nhớt của máy xe của người thuê nhà khi đổ xuống đất sẽ làm hủy hoại môi trường. Họ có mở cái nơi khiếu nại để mình có thể đến để khiếu nại nhưng mấy cái thằng nhận đơn mình rồi kêu phải trả phạt nếu không bị trả gấp đôi.

    Sau này mình chơi với bọn Mỹ có nhà cho thuê. Hàng tháng, gặp chúng ăn cơm để trao đổi tin tức hay ho mỗi ngày trên internet, hi vọng chúng sẽ cho biết những tin tức về người thuê nhà hay luật lệ mới. Có thằng kêu luật sư, thưa gởi thành phố vì cho thanh tra đến xem xét nhà của nó cho thuê, theo Hiến pháp của Hoa Kỳ thì thành phố không có quyền đó. Sau đó thành phố thua và đồng ý trả tiền luật sư phí cho nó và từ đó nó không bị làm phiền nữa.

    Từ đó, cứ mổi lần thanh tra thành phố đến hoạch hoẹ mình, là cứ gửi thư cho Thị trưởng, kèm theo bài báo viết về vụ luật sư kiện thưa và thành phố bị phạt. Xong om. Không bị lộn xộn nữa.

    Thành phố, có mấy tên thanh tra trong thời nhà bị xuống giá, chúng sợ bị sa thải nên đi vòng vòng xem nhà nào mà không sơn phết hay cỏ mọc, vân vân thì chúng làm giấy phạt để khỏi bị sa thải và thành phố có thêm tiền. Chúng làm được như vậy một thời gian nhưng rồi có những tên, biết luật lệ về quyền của chủ nhà, nên thưa thành phố và thành phố thua vì đã vi hiến, phải đền bạc triệu nên từ đó thành phố lại để yên.

    Mình hay mua, thay bánh xe tại Costco, vì tiện đường vào để mua sắm trong khi thợ thay bánh xe cho mình. Nhưng càng ngày càng bị mất thì giờ tại Costco vì kéo dài lên đến 3 tiếng rưỡi, nên mình thay bánh xe mới tại công ty American Tires. Công ty này cũng như Costco bao luôn khi bị bể bánh xe thì họ thay bánh xe mới, lại nhanh, chỉ tốn 1 giờ đồng hồ, lại ở gần nhà.

    Hai tuần trước mình đi chơi ở Utah với đồng chí gái. Xe chạy giữa đường thì cái sensor của bánh xe hiện màu đỏ cho thấy có vấn đề. Mình định chạy vào Costco để họ xem xét thì sau khi đậu xe thì dấu hiệu đó đã bị tắt đi. Do đó, mình chạy luôn về nhà rồi. Hôm sau, mình đem đi Costco để cho họ đổi bánh xe và xem lại cái sensor.

    Mất ba tiếng rưỡi đồng hồ để chuyển hai cái bánh xe trước ra sau và họ quên xem xét cái sensor. Hôm sau mình chạy lại Costco để nói họ coi lại giùm cái sensor vì lại thấy đèn đỏ cháy. Họ dò xong, nói có hai cái bánh ở trước cần phải thay cái sensor. Mình đồng ý, mất cả ba tiếng đồng hồ, đến xem thì thấy họ thay hai cái sensor của bánh sau thay vì hai cái sensor của bánh trước như đã thoả thuận.

    Mình kêu thôi đã mất ba tiếng đồng hồ rồi, thôi trả lại tao 2 cái sensor cũ, tao đi tới American Tires để làm. Chúng tá hỏa tam tinh, tên quản lý kêu bây giờ trễ rồi, thôi mai mày đến sớm, tao thay hết toàn bộ miễn phí. Mình cũng đói rồi nên đành nhất trí, hẹn mai lại làm, đỡ tốn 2 trăm bạc. Từ nay về sau, sợ đến già, sẽ không đem xe vào Costco thay bánh xe. Trước đây độ 90, 120 phút nay lên đến 3.5 tiếng. Kinh

    Ông Mỹ già nuôi ong ở vườn mình cho biết là American Tires đã đền cho ông 2 cái bánh xe mới. Ở Costco chỉ đền bánh mới nhưng bắt mình trả phần bánh xe đã hao mòn trong khi A.T. Thì đền bánh xe mới hoàn toàn, lại mất ít thì giờ đợi hơn. Mình mới thay bánh xe của thằng con tại A.T. , họ hoàn trả lại $70 đồng. Xong om.




    Attached Files
Working...
X