Announcement

Collapse

Happy Easter

THÂN CHÚC MỘT MÙA LỄ PHỤC SINH AN LÀNH, ẤM ÁP, VUI VẺ
ĐẾN VỚI CÁC BẠN VÀ GIA ĐÌNH

LV
See more
See less

Lời mời gọi cùng viết về “Ký ức 30 tháng 4”

Collapse
This is a sticky topic.
X
X
Collapse
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Font Size
    #16

    45 NĂM NHÌN LẠI |
    Tưởng Niệm 30 Tháng 4, 1975 !





    Comment


    • Font Size
      #17


      THUYỀN NHÂN ĂN THỊT NGƯỜI THÂN ĐỂ GIỬ MẠNG SỐNG ,CHUYẾN TÀU HƠN 100 NGƯỜI CÒN LẠI 43




      Comment


      • Font Size
        #18

        LÁ CỜ , VIỆT NAM VÀ TÔI :
        HỒI ỨC 50 NĂM CỦA MỘT NGƯỜI BIỂU TÌNH PHẢN CHIẾN





        Comment


        • Font Size
          #19

          SỐ PHẬN CỦA MỘT KẺ PHẢN BỘI



          Tục ngữ Việt Nam có câu :


          “Đời xưa quả báo thì chầy, đời nay quả báo một giây nhãn tiền”

          Luật nhân quả ứng thời bao ức kiếp.

          Ác hay Lành duyên khởi lúc gieo nhân.

          (Gieo gió gặt bão. Gieo nhân nào gặp quả ấy!)

          VNCH đã đối xử rất nhân đạo với Đinh Khắc Chung tức Nguyễn Thành Trung ngay cả sau khi ông ta ném bom Dinh Độc Lập. Nhưng ông trời thì không nhân đạo như thế. Ông trời đã bắt Trung trả giá bằng luật nhân quả.


          Sau đây trả là phỏng vấn của Nguyễn Thành Trung sau khi ném bom Dinh Độc Lập :


          - "Trước khi ném bom dinh Độc Lập ngày 8.4.1975, lãnh đạo đề nghị đưa vợ con tôi ra vùng " giải phóng " để tôi yên tâm làm nhiệm vụ. Nhưng lúc đó, tôi bị nghi kỵ nhiều, nguy cơ bị lộ rất cao nên chuyện đó là không thể.

          An ninh quân đội theo sát gia đình tôi từng giờ, nếu vợ con tôi vắng nhà không rõ lý do thì tôi sẽ bị bắt ngay tức khắc. Cũng có thể trên đường ra vùng giải phóng, vợ con tôi cũng sẽ bị bắt, tình thế đó sẽ nghiêm trọng hơn. Rất lo lắng cho tính mạng vợ con, nhưng việc mà tôi đã tính trước 10 năm đến thời điểm này là không thể dừng.

          Mặt khác, thời gian sống trong đội ngũ không lực Sài Gòn cho tôi một niềm tin rằng vợ tôi, một người phụ nữ không liên quan gì đến công việc của tôi, con tôi còn quá nhỏ (đứa lớn mới 5 tuổi, đứa nhỏ chưa tròn năm) sẽ không bị đối xử một cách tàn nhẫn.


          Thực tế diễn ra đúng như tôi dự đoán. Cánh an ninh không quân đưa xe đến nhà bắt vợ con tôi.

          Vợ tôi phản đối vì mình không biết gì về công việc của chồng. Họ từ tốn :

          “Thưa bà, chúng tôi không bắt bà (nếu bắt chúng tôi đã dùng còng số 8, trói bà chẳng hạn), chúng tôi tới đây mời bà vào phòng an ninh sư đoàn, với trách nhiệm bảo vệ sự an toàn tính mạng của bà và các con bà. Nếu bà có tài sản quý giá nào thì bà cứ mang theo”.

          Một tuần sau vợ và con tôi bị đưa từ Biên Hòa về số 4 Nguyễn Bỉnh Khiêm - Sài Gòn cho đến ngày 30.4.1975.


          Đương nhiên, họ vẫn điều tra vợ tôi về những gì liên quan đến tôi, nhưng không bị đối xử vô nhân đạo.

          Có thể đó là những người có học và biết cách ứng xử một cách văn hóa với người thân của kẻ thù.

          Trong thời gian vợ tôi bị giam ở số 4 Nguyễn Bỉnh Khiêm, Trung Tướng Tư Lệnh Không Quân Trần Văn Minh đến thăm với tư cách người chỉ huy có một người lính phản chiến.

          Ông ấy hỏi vợ tôi có cần bạn bè, người thân đến chuyện trò gì không hay cần mua sắm gì thì ông sẽ giúp đỡ."



          Nhiệm vụ được hoàn thành xuất sắc, phía ta không mất bất cứ một máy bay nào và gián tiếp khiến Đại sứ quán Mỹ tại Sài Gòn phải di tản bằng trực thăng thay vì sử dụng máy bay cỡ lớn vì sân bay Tân Sơn Nhứt đã bị hỏng hoàn toàn.





          LUẬT NHÂN QUẢ DÀNH CHO KẺ PHẢN BỘI PHAN THÀNH TRUNG



          Đã một năm rồi, Nguyễn Thành Danh, sinh năm 1977 con trai của phi công nổi tiếng Nguyễn Thành Trung đã treo cổ tự tử chết vì những lý do không ai biết. Thật đáng tiếc vì anh này cũng là một phi công, vừa lập gia đình và có một con nhỏ.

          "Lá vàng khóc hận lá xanh rời cành".

          Bầu trời trong xanh bỗng như sụp đổ. Đau lòng lắm khi tương lai của Nguyễn Thành Danh cũng sụp đổ. Nhưng tại sao anh lại bị ông Trời kêu tên khi tuổi đời còn quá trẻ.

          Than ôi. Chỉ vì cái tên anh đã gắn với cái tên mà không mấy người Việt Nam không biết.

          Anh chính là con trai của phi công Nguyễn Thành Trung. Chỉ vì cùng tên tuổi và cùng tình ruột thịt máu mủ với người cha độc ác trên mà ông Trời đã gọi tên ?

          Người thì tin điều này, người thì không nhưng nếu nói về luật nhân quả thì trăm phần trăm đều tin rằng Nguyễn Thành Danh đang trả nợ cho cha anh, Nguyễn Thành Trung.

          Và việc anh treo cổ, tìm đến cái chết cũng chính là chịu không nổi áp lực khi nhìn thấy đống nợ cha mình để lại nó lớn đến nhường nào.


          Cha của anh, phi công Nguyễn Thành Trung, "Kẻ Phản Bội Thành Đạt" thì chẳng qua là một sĩ quan quân lực VNCH, phản chủ khi thấy con thuyền VNCH sắp đắm.

          Anh ta có thể lái máy bay bỏ trốn đi nhưng là một tay cơ hội sư tổ, anh ta đã lái máy bay ném bom vào Dinh Độc Lập để lấy điểm rồi bay sang đầu hàng quân miền Bắc.

          Cũng may mắn cho anh ta là quân đội miền Bắc đang cần một hướng dẫn viên lái máy bay A.37 ở phi trường Phan Rang đã bị chiếm.

          Rồi anh ta tham gia cuộc chơi của một kẻ phản bội tầm cỡ. Với tầm cỡ như thế thì anh ta xứng đáng được tặng thưởng nhưng không lẽ tặng thưởng anh hùng cho một tên phản chủ.

          Thế là các nhà tạo tác lịch sử Đảng vào cuộc và biến gia đình anh ta thành một thứ Cách Mạng (VC) ba đời. Còn anh ta thì thành một thứ tình báo chiến lược, cài cắm sang cả Mỹ...









          Nhưng rồi do một sự nhầm lẫn lịch sử, một sự trớ trêu của ông Tạo Hóa sáng nắng chiều mưa, hay một thời ngáo đá của cả họ nhà ông Trời mà Nguyễn Thành Trung đứng vững trước cú phản có một không hai đó và cứ phơi phới đi lên. Trong khi đáng ra anh ta phải chết vài lần, ở tù 1,000 năm và học tập cải tạo 10,000 năm thì mới xứng đáng với những gì anh ta đã làm.

          Trong thời gian hơn 40 năm thì anh ta đã được phong làm Anh Hùng, rồi lái máy bay chuyên cơ cho thủ tướng lúc đó là ông Phan Văn Khải, rồi tiếp đó là lái máy bay riêng cho tay tỷ phú Đoàn Nguyên Đức, Hoàng Anh Gia Lai mà chẳng hề gặp tai nạn nào như rơi máy bay chẳng hạn. Rồi cứ thế đi lên. Mấy chục năm nay ông ta đã sống sung sướng tột đỉnh như bay mãi trên bầu trời...


          Nhưng không lẽ không còn Trời, Đất hay đạo đức nữa hay sao mà ông ta cứ sống mãi trong một sự nghiệp không phải dành cho một kẻ phản bội được. Và đến tận bây giờ thì Luật pháp của trời đất đã được thực hiện qua cái chết của con trai ông ta. Và mới chỉ bắt đầu.

          Giờ đây thì Trời bắt ông ta phải sống để nhìn thấy tất cả những thứ ông gây dựng sụp đổ. Đầu tiên là đứa con trai yêu quí, và chắc chắn không phải tai họa cuối cùng đến với ông ta. Ông ta phải nhìn, ông phải sống để cho người dân chúng tôi nhìn thấy để biết rằng vẫn có thứ Luật còn cao hơn Luật Pháp. Đó là Luật Nhân Quả.

          Đời Cha ăn mặn đời con khát nước. Chính ông đã gây nên tội ác trong quá khứ thì giờ đây ông phải sống trong sự phán xét, sự khinh bỉ của người dân chúng tôi cho đến muôn đời.

          Nếu ai đó còn có chút suy nghĩ tích cực về phi công Nguyễn Thành Trung thì hãy nghĩ thêm về những người VNCH đã điêu đứng như thế nào khi bị ông Trung này phản bội. Đó là luật Nhân Quả, rõ ràng và không thể trốn đi đâu được.

          Người viết bài này (MTA) không liên quan đến VNCH mà cũng đau nhói, uất ức khi cứ vẩn vơ cái suy nghĩ rằng, một quốc gia đang sống chết trong cơn sụp đổ cuối cùng mà lại bị một thành viên ưu tú trong đó đạp đổ cho chết luôn.



          Nhiệm vụ được đề ra lúc này là thực hiện ném bom đánh phá đường băng của sân bay Tân Sơn Nhất, ngăn chặn các tiêm kích của đối phương cất cánh. Nguồn ảnh: QDND.






          Đừng trách ai đao kiếm vô tình khi mình súc sanh!

          Bởi sự phản bội là không thể tha thứ, muôn đời không tha thứ.

          Mai Tú Ân

          https://nsvietnam.blogspot.com

          Comment

          • This reply by hoalucbinh18 has been deleted by hoalucbinh18

            Font Size

            TRẬN ĐÁNH QUYẾT TỬ TRÊN CẦU SÀI GÒN 30 4 1975







          • Font Size
            #20

            TRẬN ĐÁNH QUYẾT TỬ TRÊN CẦU SÀI GÒN NGÀY 30 THÁNG 4 NĂM 1975




            Comment


            • Font Size
              #21


              CÀNG HUÊNH HOANG BỐC PHÉT VỀ ĐẠI THẮNG MÙA XUÂN, CÀNG KHƠI DẬY NỖI ĐAU VÀ LÒNG HẬN THÙ


              20 năm Bắc Việt lùa thanh niên vô Nam Việt chết 1.100.000 quân . Lính Nam Việt chết 220.000 lính.

              Chiến thắng là như thế nhỉ ? Tướng chỉ huy tài ba là thế đấy ! Cộng sản đều mang bản chất “Độc ác – Gian manh – Danh lợi” .(Hải)







              Nhật ký mở lần thứ 137

              Tô Hải


              23-04-2015

              Kể từ ngày đi vào con đường bờ-lốc-bờ-liếc, mỗi năm cứ gần đến cái ngày 30 tháng 4, mình đều có bài bộc lộ nỗi buồn, nỗi đau, kể cả sự tức cười của mình về những :

              - “ Chiến thắng như chẻ tre”, “những cuộc tiến đánh, “chiếm lĩnh nơi này, căn cứ nọ của… “Mỹ-Ngụy”,

              Những cuộc :

              “ Tiến công thần tốc, thần tốc nữa” vô tận hang ổ cuối cùng của “ngụy quân, ngụy quyền”, cứ y… như là có thật vậy !

              Không buồn cười sao được khi thấy mấy chú tuyên láo ra lệnh “tán rộng”, “hư cấu” về những chiến thắng chẳng đánh mà thắng, của “quân ta”, đặc biệt là sau sự :

              - “ Bỏ cuộc chơi của một bên” khi phía quân lực VNCH đã buông súng sau… Buôn Mê Thuột thì… Đà nẵng, Nha Trang, Phan Rang, Phan Thiết… có ma nào bắn lại đâu mà cứ vống lên là quân ta “anh dũng tiến thần tốc, đánh thắng nơi này, nơi khác”!






              Sự thật “cuộc tháo chạy của một bên này” đã được thế giới ghi chép quá nhiều từ ngay những ngày “quân đội VNCH bị phản bội” đó.

              Vậy mà, tuyên truyền tự sướng lấy được bất kể là vô lý, vô duyên, đến chết cười, cứ mỗi năm, mỗi được phóng đại thêm mà kẻ đại ngôn nhất trong những bài viết, trong những cuộc phỏng vấn đều, nếu không là mấy ông già tướng, tá lụ khụ, vô tên tuổi ở địa phương thì là mấy chú tiến sỹ, giáo sư, mặt non choẹt, óc chất đầy tài liệu tuyên truyền của “đảng họ, mà khi xảy ra “ngày đại thắng” ]thì đang còn… mặc quần thủng đít hoặc mới oe oe chào đời !


              Đặc biệt, năm nay, kỷ niệm 40 năm, khi ở Trung Ương, người ta đã cố gắng bớt bớt những thứ “xấc xược kiêu binh cộng sản” như :

              “ Đánh tan quân xâm lược Đế Quốc Mỹ và bè lũ ngụy quyền tay sai” mà thay bằng các cụm từ có vẻ “lịch sự ngoại rao” hơn như :

              “ Kỷ niệm 40 năm giải phóng (?) Miền Nam, Thống Nhất đất nước”, thì trái lại ở địa phương, thậm chí cả ở Sài-gòn, người ta vẫn không ngừng cho những tên chả đánh nhau với ai bao giờ, lên tivi tuyên truyền, dạy dỗ, kể công hộ, về “nghệ thuật quân sự của đảng ta” trong cuộc “chiến tranh chống Mỹ cứu nước” ! Nghe xong lắm lúc tức hơn bị… bò đá!

              Thế là mình lại hăm hở… mở computer, “viết thêm cho rõ” những gì mình đã viết về cái chủ đề 30 tháng 4 này suốt 8 năm qua (*)









              Nhưng lần này thì mình cho qua các “nỗi đau 30 năm tay này chém tay kia” mà kẻ gây ra lại là những thằng “con hoang nước Việt” ăn phải bả của mấy thằng Tây khùng, muốn “nhân danh giai cấp vô sản đi giải phóng toàn thể loài người” cho nên “lạnh lùng nướng chả” cả triệu con em đất Việt để… “đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc!” (Lê Duẩn)










              Mình cũng chả cần cãi với ông Võ văn Kiệt (dù hôm nay ông ta vẫn là “thần tượng lãnh tụ cộng sản tốt” với nhiều vị đảng viên đang đòi hỏi tí chút… rân chủ, nhân quyền) là :

              “Không phải triệu người vui thì có triệu người buồn đâu!” Với tôi thì là chỉ có :

              “ Triệu người các ông” vui thôi, chứ còn 80 triệu dân tôi, chẳng ai vui được !
              Khi thấy:

              – Giải phóng gì, hòa hợp gì mà cả triệu con người, đa số là trí thức của đối phương mà ông tướng Trà, trong lúc bốc nhằng lỡ nói với tướng Dương văn Minh rằng thì là :

              “Người Việt chúng ta không ai thắng thua, chỉ có đế quốc Mỹ là thất bại mà thôi” còn in nóng sốt trên khắp các báo… thì lập tức, ngay sau đó, có lệnh của “kẻ to hơn ông Trà” cho gom tất cả cán binh cao cấp bên thua trận, vào các trại cải tạo nơi thâm sơn cùng cốc để chết dần chết mòn vì… “học tập” hoặc có sống sót mà về thì cũng chỉ còn là những tấm thân tàn, ma dại nằm chờ chết ? (ngay gia đình mình, “gia đình cách mệnh” như lời ông Trần văn Trà tuyên bố hẳn hoi mà cũng có người phải đi học tập đến cả 11 năm vì trót làm…trung tá – luật sư Tòa án Binh).







              – Giải phóng gì hòa hợp gì mà nhà cửa, ruộng vườn, xưởng máy, xí nghiệp b]của bên “được giải phóng”[/b] đều rơi vào tay các ông cán bộ sử dụng cho đến tận ngày nay,

              (riêng cái giới “văn nghệ cách miệng” chuyên nghề ăn theo, nói leo, ở R ra hay từ miền Bắc vô, từ Liên Sô về, cho đến hôm nay nếu có chuyện kê khai sau này, cũng có thể lên đến 5,7 chục đời lên hương, nhờ được người khác giải phóng miền Nam hộ !

              Một số đã bán villa sang trọng lấy mấy ngàn cây vàng “di tản” ra ngoại thành sống… khiêm tốn trong một căn hộ loại trung lưu để lỡ sau này có “biến cố không hay” thì… sẽ thoát khỏi cảnh bị trả thù, treo cổ !

              – Giải phóng gì, hòa hợp gì mà dân miền Bắc quanh năm xếp hàng[/i][/color][/size][/b] kiếm mớ rau, miếng đậu phụ theo tem phiếu, bỗng… “giầu lên” nhờ “nhận họ nhận hàng” từ miền Nam bị Đế Quốc Mỹ kìm kẹp (!) chia xẻ cho cái xe máy, cái tủ lạnh, thậm chí ít “cây vàng” để cơi nới ngôi nhà đã quá sức chứa đến 3,4 thế hệ !


              Thế mà, chỉ một đêm, có lệnh của bác ĐM (chiến dịch Z 200 hay 500 gì đấy), đều bị “kiểm tra hành chính”, tịch thu tài sản không lý do, lý trấu gì xất !

              – Giải phóng gì, hòa hợp gì mà cả nước bỗng trở thành… súc vật ăn bo bo tranh phần của ngựa, lừa nhưng vẫn phải hô to đảng ta vô cùng sáng suốt !

              – Và đặc biệt vô nhị là giải phóng gì mà ba, bốn triệu người đều sợ hãi chạy suốt từ Bắc vô Nam rồi từ Việt Nam đi bất cứ nơi nào trên thế giới dù thân xác có làm mồi cho cá mập đại dương còn hơn là làm công dân của một chế độ, mà rồi đây con sẽ đấu cha, vợ đấu chồng, đồng chí đấu nhau, thậm chí bắn giết, chôn sống nhau để “đấu tranh này là trận cuối cùng”, để “bao lợi quyền ắt qua tay mình?!







              oOo


              Những chuyện, tưởng như sẽ được thời gian lấp vùi dùm này, không ngờ với sự phát triển của Internet [b]lại càng ngày càng bị phanh phui [/b]khiến các nhà lãnh đạo to nhất phải có lệnh “màn màn” sự huênh hoang lại kẻo… hố to trong kế sách “hòa nhập với thế giới tư bản” nó đang chẳng chịu giãy nữa để…chết

              Đáng chú ý là năm 2015 có chuyện lần đầu ông Tổng Trọng đưa ra con số 160.000 đảng viên của ông ấy, đã hy sinh cho 2 cuộc Kháng Chiến, nhân kỷ niệm 83 năm (chả biết có ai dám làm chứng không?) thành lập Đảng Cộng sản VN của họ !

              Ngay sau đó, ngày 07/04/2015, ông thủ Dũng cũng lần đầu công khai con số 16.000 chiến sỹ (không phân biệt đảng viên hay “bạch vệ” hy sinh (3.000 mất xác cho đến nay chưa tìm được) khi ông tiếp đón đoàn “cựu chiến binh thành cổ Quảng Trị còn sống sót sau 81 ngày đêm chiến đấu rồi… rút! (nhưng vẫn chiến thắng oanh liệt, huy hoàng vì đã góp công cho mấy ông bà đàm phán thắng lợi ở Hội nghị Paris?)

              Thôi thì, cứ cho là các ông ấy “phịa” ra để “kể công” với dân đi nhưng chí ít họ cũng phải công nhận là :

              “ Quân ta” có chết (và chết nhiều chứ chẳng phải chết ít đâu), là “chúng tôi cùng các anh” đã “hy sinh cực kỳ to lớn” cho sự nghiệp “cộng sản hóa đất nước” của họ ! Và… vì sự nghiệp của đảng họ thì :

              - “10 Ta”, đổi lấy “1 Nó” nào có ý nghĩa gì ! Sao không thể gọi là đại thắng được cơ chứ ?

              Chỉ có điều khi chiến thắng tới mức “100 ta”, “1.000 ta” đổi lấy “1 nó” thì sáng tạo ra chiến thắng” quả là… hơi bị khó ! Vậy thì nên giấu biến, lờ tịt nó đi là thượng sách.

              Chính đây là trường hợp “tấn công đến tận hang ổ cuối cùng của Mỹ Ngụy” mà chẳng ai bị sứt mẻ đến một chân tơ kẽ tóc (!) rồi cứ lải nhải mãi cái chuyện :

              “ Xe tăng ta húc đổ cổng dinh lũy cuối cùng của ngụy quyền bắt sống nội các Dương văn Minh” suốt 40 năm thì… quả là vừa dại lại vừa ngu ! Đại tiên sư ngu, tổ tiên sư ngu !

              Và đây chính là hai vấn đề lâu nay còn óc ách trong tim, trong óc mình mà năm nay, nhân 40 năm thắc mắc để bụng, mình đã cất công tìm hiểu để biết thêm một loạt vấn đề, mong có một sự đóng góp khác tí chút cùng mọi người cái chủ đề nên có hay không 30 tháng 4!?







              Còn tiếp ,
              Attached Files

              Comment


              • Font Size
                #22
                Và đây chính là hai vấn đề lâu nay còn óc ách trong tim, trong óc mình mà năm nay, nhân 40 năm thắc mắc để bụng, mình đã cất công tìm hiểu để biết thêm một loạt vấn đề, mong có một sự đóng góp khác tí chút cùng mọi người cái chủ đề nên có hay không 30 tháng 4!?

                Đó là :

                1- Sự lờ đi cái “bước chân thần tốc của quân ta” (vì không phải bị đánh nhau với bất cứ 1 đội quân nào!) bỗng… vì sao đến ]“Cánh cửa thép Xuân Lộc” lại bị “chôn chân” gần nửa tháng trời, dù chỉ còn cách Dinh Độc Lập chỉ có một ngày trên đà “tiến quân như…vũ bão ”?

                Có ai dám bắt chước ông Trọng, ông Dũng nói lên một chút sự thật về cái vụ chạm trán trực diện giữa quân đội Bắc Việt với sự “phẫn nộ cuối cùng của một quân đội anh hùng bị phản bội”?







                Có ai dám nói lên sự trả đũa, khốc liệt bằng 2 quả bom Daisy Cut (còn gọi là bom “tiểu nguyên tử” hoặc “bom con heo”) đã biến bao nhiêu chú lính trẻ miền Bắc vừa rời ghế trường phổ thông, chưa một ngày tập quân sự đã được lùa hết lên tầu, lên các đoàn Molotova “đuổi theo quân địch” và rồi đã bị biến thành tro bụi hết cả, khi đang tập kết ở cuối quốc lộ 20, ngã ba Dầu Giây, khi trên môi vừa thoát ra câu ca tưởng chừng sẽ “át tiếng bom”:

                “Tiến về Sài Gòn ta quét sạch giặc thù”?







                Theo những con số có được từ các nhân chứng, tướng tá còn sống “phía bên kia”, khi nói về cái sự “trả thù không mong muốn” này, mình đã phát rợn người về những thông số :

                Bom Daisy Cut (gọi nhầm là CBU) có trọng lượng 7 tấn, mang mỗi trái 15.000 cân Anh thuốc nổ TNT, khả năng tàn phá tới 3 dặm vuông, chuyên dùng để tạo một nơi đậu tạm thời cho máy bay…

                Và mình bỗng thấy thương cho những đoàn xe chở đầy lính mới tò te, miệng hát đến hết hơi :

                “Giải phóng miền Nam chúng ta cùng quyết tiến bước” đã bị “bốc hơi” hết trên đường tiến quân “như vũ bão” về nơi mà chỉ còn 80 cây số nữa là có thể đánh dấu chấm hết chiến tranh, lập nên chiến công ở một thời khắc mà ai cũng muốn được ghi tên mình là người đầu tiên bước vào :

                Dinh Độc Lập hang ổ cuối cùng, bộ chỉ huy của “kẻ thù “!

                Không nhiều người được biết rõ về cái bộ mặt ghê gớm của con quỷ chiến tranh hung ác, với hàm răng nanh lòng thòng máu đỏ và da thịt người, nó đã thật sự ăn sống nuốt tươi suốt 11 ngày, có chết chóc, có đổ máu thật sự trên mảnh đất có tên là “cánh cửa thép” Xuân Lộc này !

                Về phía tự coi là đã đánh thắng Mỹ Ngụy và tay sai thì, ngoài một vài mẩu tin ngắn từ những ngày 9 đến 20/4/75 qua cuộc chiến đấu anh dũng cực kỳ của quân ta ở Xuân Lộc, kết thúc bằng một bản lên án Đế Quốc Mỹ đã phá hoại hiệp nghị Paris bằng cách “lại xử dụng bom B52 ở VN (?) rồi… im bặt cho đến nay thì… Xuân Lộc vẫn mãi mãi là một cuộc đọ sức thực sự như đã chưa từng xảy ra bao giờ !







                2- Tại sao cái bộ máy tuyên truyền khổng lồ độc tôn của họ đã lờ đi cái kết thúc bi thảm của cuộc chiến có thật ở Xuân Lộc mà thay thế bằng một kết thúc “cực kỳ hoành tráng” nhưng chẳng có bao giờ !

                Đó là “đôn lên” tận trời xanh CUỘC TIẾN CÔNG NHƯ VŨ BÃO VÀO DINH LŨY, HANG Ổ CUỐI CÙNG CỦA BỌN NGỤY QUÂN NGỤY QUYỀN mà hình ảnh chiếc xe tăng T59 (ảnh) húc đổ cánh cổng sắt của cái hang ổ ấy, chẳng có một “thằng địch” nào canh gác, không ai ngăn cản, không ai giơ tay hàng, năm nào vẫn cũng được phóng lên báo chí, màn hình to nhỏ cứ như cảnh 16 sư đoàn quân Liên Xô tiến chiếm Reichtag của Hitler trong phim “Công phá Bá Linh” đã chiếu nát bét từ nhiều năm ở miền Bắc !

                Vẫn là : những “sự thật cần biết” thì bị giấu biến !

                Vẫn là : những sự thật không hề có thì được phóng đại, thêu dệt hết lời !







                oOo



                Là một người luôn khổ sở vì thấy mình bị bịp, bị coi thường, nên mình đã để cả tháng để đi tìm đọc từ sách ta đến sách Tây, từ những tài liệu, những video clip, những hồi ký, lý luận của cả chục nhà báo, ký giả, tướng, tá có tên tuổi “phía bên kia” để hiểu thêm nhiều điều, để “vỡ lẽ” ra cái chuyện:

                – TẤT CẢ NHỮNG AI LÀ CÔNG DÂN (TRUNG THÀNH THIỆT HAY… GIẢ VỜ) Ở CÁI NƯỚC XHCN DUY NHẤT TRÊN THẾ GIỚI NÀY,NẾU KHÔNG BIẾT GÌ ĐẾN INTERNET ĐỀU LÀ NẠN NHÂN CỦA SỰ CÓ HỆ THỐNG CỦA NHỮNG KẺ ĐANG NẮM QUYỀN UY COI DÂN CHỈ LÀ CON GIUN CÁI KIẾN!

                – NGAY NHỮNG KẺ NẰM TRONG SỰ THẬT, NẮM BẮT SỰ THẬT, CŨNG KHÔNG MẤY AI VƯỢT QUA ĐƯỢC CÁI HÈN VÀ NỖI SỢ KHI CÓ Ý ĐỒ NÓI LÊN 1/100 SỰ THẬT MÀ MÌNH ĐÃ TRẢI QUA
                Cụ thể là:

                Hơn 30 nhà báo, đạo diễn, quay phim nhiếp ảnh bạn cũ, người quen cũ của tôi, (trừ nhà báo Bùi Tín nay đã tị nạn chính trị ở Pháp”), chưa một ai còn sống mà dám há miệng nói lại cái câu của nhà báo Trần Dũng Tiến :

                Khi ngồi chờ sự bàn giao (hay chấp nhận đầu hàng của chính quyền DVM?) từ sáng sớm 30/4 đã vừa ngán ngẩm, vừa sốt ruột lại… đói meo qua cả 2,3 tiếng đồng hồ chờ đợi quân ta lạc nơi mô không biết thì… “ Rầm !”

                Cổng sắt của Dinh độc Lập đã bị húc đổ sập ! Mới đầu không ít người cứ tưởng địch… lại phản công ! Ai dè chỉ là hành động… “lấy le” mà ngay sau đó Trần Dũng Tiến đã tổng kết một cách hết sức súc tích :

                “Đúng là một hành động kiêu binh vừa vô duyên, vô học, vô ích và… rẻ tiền!”

                Nhưng cái sự “vô duyên”, “vô ích” đó cứ tồn tại năm này qua năm khác mà không một ai “trong cuộc” dám vạch trần ra cho lấy nửa câu, để đến hôm nay không ít người trong nhóm “nhà báo cách mạng” này đã mang những sự thật đau buồn và nực cười đó theo mình xuống tuyền đài !

                Vậy thì :

                Phải chờ đến bao giờ mới có dịp được công khai gọi đúng tên cái cuộc CHIẾN TRANH TÀN KHỐC MÀ NGƯỜI CỘNG SẢN VN GỌI LÀ GIẢI PHÓNG ĐÂY? (theo đề xuất rất quan trọng của nhà văn cựu đảng viên CSVN Phạm đình Trọng)






                Bao giờ mới tới cái ngày, chính những người từng vỗ ngực TA LÀ NGƯỜI CHIẾN THẮNG dám nói ra:

                1- ĐỂ CHIẾM ĐƯỢC TOÀN BỘ MIỀN NAM VIỆT NAM, NHỮNG NGƯỜI CỘNG SẢN ĐÃ “THÍ MẠNG” BAO NHIÊU TRIỆU NGƯỜI, CHIẾN THẮNG 30 THÁNG TƯ CÓ THẬT LÀ DỄ NHƯ LẤY KHĂN TAY TRONG TÚI QUẦN RA CHÙI MŨI ĐẾN THẾ KHÔNG?

                SỰ TRẢ GIÁ CHO CHIẾN THẮNG CỦA CỘNG SẢN CHIẾM ĐƯỢC CẢ MIỀN NAM VIỆT NAM LÀ BAO NHIÊU MẠNG NGƯỜI ? AI TRẢ ?



                2- BAO GIỜ CHÍNH NHỮNG NGƯỜI CÒN SỐNG SÓT THUỘC QUÂN ĐOÀN 2 QĐNDVN, NHỮNG NGƯỜI CÓ MẶT TỪ SÁNG SỚM 30 THÁNG 4 NĂM 1975 TẠI DINH ĐỘC LẬP DÁM NÓI :

                CUỘC TIẾN ĐÁNH HANG Ổ CUỐI CÙNG CHỈ LÀ… CHUYỆN PHỊA?






                Tất cả, tất cả đều phải được lịch sử ghi lại đúng như những gì đã xảy ra trên cái đất nước bất hạnh nhất trong các nước thuộc địa của bọn đế quốc tư bản cách đây cả gần một thế kỷ !

                Nhưng ai, ai sẽ làm cái chuyện vạch trần toàn bộ những dối trá, những bịp bợm về cuộc chiến tranh mà người cộng sản phát động để chiếm lãnh toàn bô Miền Nam Việt Nam ngày 30 tháng 4 năm 1975 ?







                Và mình lại phải bắt buộc nhắc lại cái nhận định bất di bất dịch từ nhiều năm nay của mình. Đó là:

                – KHÔNG BAO GIỜ CÓ ĐƯỢC SỰ THẬT CỦA CUỘC CHIẾN TRANH CHO CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN QUỐC TẾ NÀY CHỪNG NÀO CÁI TỔ CHỨC CỘNG SẢN VN ]KHÔNG BỊ XÓA SỔ !

                – KHÔNG BAO GIỜ CÓ ĐƯỢC HÒA HỢP TRONG 90 TRIỆU CON HỒNG CHÁU LẠC NẾU NHỮNG KẺ CỘNG SẢN GÂY TỘI ÁC KHÔNG BỊ VẠCH TRẦN VÀ BỊ XÓA SỔ VĨNH VIỄN !






                Và mình lại xin đóng góp sức mình trong bài viết có tên :

                CÀNG HUÊNH HOANG BỐC PHÉT VÊ ĐẠI THẮNG MÙA XUÂN, CÀNG KHƠI DẬY NỖI ĐAU VÀ LÒNG HẬN THÙ là như rứa đấy!

                (*) Để tìm hiểu thêm cái sự “ngừng bước chân thần tốc” hãy gõ vào google mấy chữ “Trận chiến Xuân Lộc” để mà … phát hoảng về cả triệu thông tin mà sau đây là một đường link mà mình muốn giúp các bạn trẻ, không có nhiều thời giờ “bám mạng” như mình:

                Có phải là Huyền Thoại …: 17.04.1975: Trận Chiến Xuân Lộc

                https://huyenthoaiorg.blogspot.com/2...-xuan-loc.html

                Nhật ký mở lần thứ 137
                Tô Hải

                Comment


                • Font Size
                  #23

                  CHUYỆN THUYỀN NHÂN VN ,NỔI ĐAU NGƯỜI PHỤ NỮ VÀ CON LAI HẢI TẶC




                  Comment


                  • Font Size
                    #24

                    PHI VỤ HÀNH QUÂN CUỐI CÙNG



                    Lời người viết :

                    Để ghi lại cuộc thư hùng giữa đội phòng không Cộng sản và Phi Tuần Khu Trục A-1 (Skyraider) của tôi vào ngày 27/ 04/1975.

                    Để chia sẻ với thân nhân những người đã bị Cộng sản giết chết sau ngày 30/04/1975 mà bọn Cộng sản gán cho họ là những người mang “nợ máu”.


                    * * *


                    Trong cuộc đời bay bổng, mỗi người phi công có một chuyến bay cuối cùng. Chuyến bay đó có thể là một chuyến bay bình thường, nhưng đôi khi lại là một chuyến bay mà người phi công không bao giờ quên hay là một chuyến bay vĩnh viễn ra đi để lại bao thương tiếc!

                    Cuộc chiến tự vệ của người miền Nam mang đầy chính nghĩa, trong khi bọn Cộng sản Bắc Việt đã trắng trợn xâm lǎng dưới chiêu bài giải phóng miền Nam!?
                    Miền Nam trù phú, tự do, và phát triển theo đà vǎn minh thế giới, đáng lẽ được cơ hội giải phóng miền Bắc mới phải.

                    Hàng lớp thanh niên tha thiết với lời kêu gọi của Tổ Quốc, yêu chuộng tự do và quyết tâm bảo vệ đất nước đã gia nhập các binh chủng, các cơ quan công quyền, các đoàn thể… để góp phần bảo vệ quê hưong, xứ sở.


                    Tôi là một trong những người đã rời bỏ mái trường thân yêu, xa gia đình và để lại phía sau một cuộc sống phồn hoa, để thi hành nhiệm vụ người trai trong thời chiến.

                    Không Quân là quân chủng mà tôi xếp vào hàng đầu cho sự chọn lựa, mặc dầu tôi chưa biết gì về Không Quân hay các ngành nghề khác. Cái vốn liếng của tôi chỉ là một mớ vǎn hoá từ nhà trường.

                    Tôi gia nhập Không Quân vào tháng mười nǎm 1964, sau một cuộc khám sức khoẻ hết sức gay go. Tôi cùng hai người nữa được chọn vào ngành phi hành trong số hơn hai mươi người không được may mắn. Ðây là giai đoạn thử thách đầu tiên mà người phi công phải hội đủ trên tiêu chuẩn về sức khoẻ.


                    Nha Trang là căn cứ huấn luyện quân sự và Anh ngữ.

                    Tôi được sang Mỹ để thụ huấn thêm Anh ngữ trước khi sang trường bay.

                    Người phi công đã trải qua nhiều giai đoạn thử thách về khả nǎng và sức khoẻ trong thời gian huấn luyện. Tôi tốt nghiệp với chỉ số Khu Trục cánh quạt trên chiếc Skyraider và được chuyển đến Phi Ðoàn 524 ở Nha Trang trong khi Phi Ðoàn này sắp sửa đi Mỹ học chuyển tiếp phản lực cơ A-37 và sau cùng tôi được chuyển đến Phi Ðoàn 114 để bay L-19.


                    Tôi thất vọng vì phải bay loại Quan Sát. Một số Sĩ quan thâm niên trong ngành Quan Sát sang Mỹ thụ huấn Khu Trục khi về Việt Nam lại bay Quan Sát, chuyện này cũng không có gì thắc mắc, nhưng tôi là một phi công trẻ với nhiều nhiệt huyết đáng lẽ phải được bay phi cơ Khu Trục.

                    Tôi nhiều lần nghĩ đến chuyện làm đơn xin Bộ Tư Lệnh Không Quân để trở về ngành Khu Trục, nhưng nghĩ cho cùng, mình là một tân sĩ quan thì ai mà quan tâm đến! Thời gian trôi qua, mộng ước được bay phi cơ Khu Trục đã tàn phai như một khối bǎng tan dần trong mùa hè.


                    Tôi bắt đầu quen với cô Loan 19 (L-19), thân cô mảnh khảnh và tha thướt theo mây gió và lời cô êm diệu như tiếng ru. Sau mấy lần cùng cô với vũ điệu dưới trǎng sao, tôi trở thành người bạn đồng hành trên khắp vùng Cao nguyên.

                    Chiếc L-19 nhẹ nhàng với đôi cánh rộng và lững lơ trên không như con diều hâu đang sǎn mồi, mà lũ chuột (Việt cộng) đang tìm nơi ẩn núp.







                    Sau một thời gian ngắn, tôi được gởi sang Phi Ðoàn Quan Sát của Mỹ trong cùng cǎn cứ để thụ huấn cách hướng dẫn phi cơ Khu Trục Mỹ. Sau đó tôi được dẫn các Phi Tuần Mỹ oanh kích trong các chiến trường lớn.

                    Người phi công Quan Sát giữ một vai trò quan trọng trên không, phối hợp với Không Quân và Lục Quân cùng với các cánh quân trên chiến trường một cách chặt chẽ và chính xác. Họ là người quyết định cho việc thả bom của phi cơ Khu Trục trong sự an toàn cho phi công và đơn vị bạn, và mang lại kết quả tối đa cho quân bạn.


                    Phi công Quan Sát rất hiếm khi bị đạn phòng không, nhưng lại bị mất tích do thời tiết xấu, nhất là ở vùng Cao nguyên. Sự việc này thường xảy ra khi thi hành một phi vụ hành quân ở xa và nhiên liệu còn lại đủ để trở về, trong khi gặp thời tiết xấu hoặc bay một lộ trình quá xa và gặp thời tiết xấu ở điểm đến, người phi công khó mà chấp nhận một sự quay trở về vì thời gian và sự giới hạn của nhiên liệu.

                    Sau hơn hai nǎm với Phi Ðoàn Quan Sát, tôi được Bộ Tư Lệnh Không Quân gọi về Phi Ðoàn Khu Trục cánh quạt 518 ở Biên Hoà vào hè nǎm 70. Cái cảm giác vui sướng là được gần gia đình, nhưng hồi hộp là không biết mình còn đủ khả nǎng để điều khiển con “Bò Ðiên” (Skyraider, ám chỉ loại phi cơ rất khó bay) này hay không?

                    Chiếc Skyraider có một sức nặng 25.000 lbs gồm xǎng, 8 trái bom 500 lbs hay 12 trái 250 lbs và 800 viên đại bác 20 ly.

                    Phi Ðoàn 518 với một toà nhà cao rộng bằng gạch trông đồ sộ. Tôi có cơ hội gặp lại bạn bè du học ngày xưa và thích cái phù hiệu Phi Long của Phi Ðoàn, nó được diễn tả như một con rồng nằm trên bàn đồ Việt Nam, cái đuôi quấn lẩy miền Bắc, cái đầu nhả tên lửa vào đó. Sau bốn phi vụ bay quen tay và một phi vụ thả bom ở vùng giải toả, tôi bắt đầu bay hành quân.


                    Phi Ðoàn 518 đã tạo được nhiều chiến công, đặc biệt là chiến trường bên biên giới Kampuchia, tử thù của Chuẩn Tướng Lê Văn Hưng ở An Lộc, Mùa hè Ðỏ lửa ở Quảng Tri…








                    Ðể vinh danh những anh hùng đã hy sinh cho Tổ Quốc từ ngày tôi đến Phi Ðoàn và kính cẩn nghiêng mình trước anh linh của :

                    - Cố Thiếu Tá Nguyễn Vǎn Ninh (Ninh de Gaulle),

                    - Cố Thiếu Tá Trương Phùng (rạng sáng 29-4-75 bị bắn trên không phận Sàigòn)

                    - Cố Ðại Úy Nguyễn Duy Vinh (ở Kampuchia),

                    - Cố Ðại Úy Trần Thế Vinh

                    - Cố Ðại Úy Phan Quang Tuấn (Vinh và Tuấn hy sinh trong trận Mùa Hè Ðỏ Lửa ở Quảng Trị) và Thiếu Úy Nguyễn Vǎn Thành.


                    Biệt Đội Khu Trục gồm sáu phi công được biệt phái cho Tân Sơn Nhứt (Tân Sơn Nhứt) trong nhiều nǎm qua để bảo vệ Biên Hoà khi hũu sự. Phòng không của Việt Cộng ngày càng gia tăng trên các chiến trường, nhất là hoả tiễn tầm nhiệt SA-7.

                    Các phi vụ hành quân cũng bị giảm dần trong đầu nǎm 1975 qua sự giới hạn tiếp liệu của Mỹ. Mỗi phi vụ chỉ được trang bị phân nửa bom đạn.


                    Vào giữa tháng 04-75 tôi đang biệt phái cho Tân Sơn Nhứt. Một tuần sau, hai Phi Ðoàn Khu Trục cánh quạt 514 và 518 di tản về Tân Sơn Nhứt. Một sự bận rộn chưa từng thấy đã diễn ra hàng ngày.

                    Phi Ðoàn không có phần sở chính thức đễ làm việc vì vậy nhân viên Phi Ðoàn không còn gặp nhau thường xuyên. Tất cả gặp nhau trong buổi sáng để nhận phi vụ hành quân trong ngày vì mỗi người còn phải lo cho gia đình trong lúc tạm sống ở một nơi vừa đến.


                    Buổi sáng ngày 27 tháng 4 nǎm 75, tôi nhận một phi vụ hành quân với Phi Tuần hai chiếc AD-6. Tôi dẫn Phi Tuần, Trung Úy B bay chiếc số hai. Chúng tôi thường bay với nhau vì cùng chung Phi Đội.

                    Trên đường ra bãi đậu phi cơ, Trung Úy B ghi tần số, điểm hẹn và danh hiệu của phi cơ Quan Sát trên vùng. B lúc nào cũng tươi cười vui vẻ và đựợc bạn bè quý mến, bay bổng một cách an phi và kỷ luật, anh cũng sắp ra Phi Tuần Phó (pilot dẫn Phi Tuần hai phi cơ).


                    Tôi không biết trước đặc tính của phi vụ, chuyện này cũng thường tình, nhưng điểm hẹn là Biên Hoà. Thời tiết rất tốt cho buổi sáng ngày hôm đó. Hai phi cơ được trang bị mỗi chiếc 12 trái bom 250 lbs. Sau khi cất cánh, hai phi cơ lấy hướng đến Biên Hoà với cao độ nǎm ngàn bộ và đang trên tần số riêng của Phi Tuần.

                    - Hai, kiểm soát và báo cáo tình trạng phi cơ.

                    - Một, phi cơ ở tình trạng tốt

                    - Biên Hoà ở hướng mười hai giờ.

                    - Hai thấy.

                    - Làm gì mà xe cộ trên xa lộ Biên Hoà - Sàigòn nhiều như vậy?

                    - Có lẽ dân chúng di tản về Sàigòn.

                    Bỗng dưng trong tôi gợi lại hình ảnh của cǎn cứ Biên Hoà, nơi mà chúng tôi quây quần trong cuộc sống hàng ngày.

                    Biên Hoà là một trong những cǎn cứ đồ sộ của Không Quân, nhưng nay không còn là nơi xuất phát các phi vụ hành quân yểm trợ cho vùng III. Tiếc thay cho sự mất mát và thay đổi quá nhanh !







                    - Hai, qua tần số hành quân.

                    - Hai rõ.

                    - Thanh Xà đây Phi Long gọi.

                    - Thanh Xà nghe Phi Long 5 trên 5. Xin cho biết vị trí và vũ khí được trang bị.

                    - Phi Long đang ở phia Nam Biên Hoà, 5 dặm, cao độ 5000 bộ, hai A-1 với 24 trái 250 lbs

                    - Thanh Xà nhận rõ, mục tiêu của Phi Long là một vị trí phòng không ở phía Bắc phi trường Biên Hoà khoảng 4 dặm, không có quân bạn, khi nào đến mục tiêu cho biết
                    .

                    - Phi Long nhận rõ.

                    - Hai có nghe FAC (Air Forward Control) không?

                    - Hai nghe rõ.

                    - Thanh Xà nhận ra bạn đang trên không phận phi trường Biên Hoà, khi nào sẵn sàng cho biết để Thanh Xà đánh dấu mục tiêu, Thanh Xà sẽ giữ hướng Nam mục tiêu, với cao độ 2000 bộ.

                    - Phi Long nhận rõ.

                    Phi Tuần đang ở trên mục tiêu, tôi chọn hướng tấn công từ Ðông sang Tây để đặt đối thủ trong sự khó khǎn qua ánh mặt trời của buổi sáng.

                    - Hai ra đội hình thả bom và cơ chế 26, 46 (2600 vòng phút, 46/56 hay 82% của động cơ), đánh từ Ðông sang Tây, quẹo trái, mỗi Pass (một lần thả) hai trái và kiểm soát phi cơ lần cuối.

                    - Hai rõ.

                    Tiếng động cơ vang vội, thân phi cơ rung chuyển, tốc độ tǎng nhanh trong cơ chế tác chiến như mãnh hổ đang lao mình tấn công con mồi. Tôi trong tư thế dè dặt như thường lệ.

                    - Thanh Xà, bạn có thể cho trái khói.

                    - Thanh Xà vào đánh dấu mục tiêu.

                    Trái khói trắng bốc lên gần con sông và trên một vùng rộng không cây cối, tôi quẹo gắt để điều chỉnh vòng đánh.

                    - Yêu cầu Phi Long đánh ngay trái khói.

                    - Một vào.

                    Tôi vừa lắc cánh vào thì thấy một vòng tròn lửa với đường kính khoảng 100 thước, nhiều dây đạn lửa nối đuôi theo lên và bao quanh phi cơ, có dây chỉ cách phi cơ mươi thước, trong khi phi cơ chưa kịp thǎng bằng đôi cánh, tôi tiếp tục vào cho đến khi mục tiêu hiện trên máy nhắm, rồi thả hai trái, tôi biết là hơi sớm hơn hai giây đồng hồ vì bị bắn quá rát.

                    Tôi kéo phi cơ lên 5G (Gravity force) mắt mờ mặc dầu đã làm phượng pháp chống G.


                    Hai vào và kéo lên an toàn.

                    Phi công lead (Một) có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn cho Phi Tuần trong mọi trường hợp! Tôi quyết định lấy cao độ 8000 bộ để tạo khó khǎn cho xạ thủ phòng không, vì vậy mà độ chính xác cùa quả bom cũng bị giảm đi.

                    Phi Tuần không thể là mục tiêu ngon lành cho hơn 20 khẩu phòng không vì phi cơ sẽ bị trúng đạn trước khi thả bom.


                    - Hai theo tôi lấy cao độ 8000.

                    - Hai rõ.

                    Hai vẫn bình tĩnh thi hành nhiệm vụ và đặt tin tưởng vào sự quyết định của tôi trước sự sống chết trong đường tơ sợi tóc. Cộng sản đã quy tụ hết phòng không trong vùng và chọn một kỹ thuật phòng không mà tôi chưa bao giờ thấy, có thể là một chiến thuật phòng không ở miền Bắc ?. Tôi tin là định mệnh sẽ dành cho bọn xâm lǎng .

                    Sau hai phút lấy cao độ và điều chỉnh vòng đánh, tôi bắt đầu thả. Giống như lần trước, nhưng các dây đạn có phần chậm hơn và cách xa phi cơ đôi chút, do đó mà tôi có đủ thời gian đặt máy nhắm vào mục tiêu và thả hai trái bom đúng thời điểm. Hai vào thả và ra cũng được an toàn.


                    Tôi bắt đầu cho Pass thứ 3 và khám phá ra là chỉ còn một phần tư vòng tròn bên trái bắn lên, tính ra là sáu dây đạn.

                    Như vậy ba phần tư kia đang làm gì ? Cường độ cǎng thẳng đã giảm bớt, chúng tôi tiếp tục thả Pass thứ 4 và 5. Pass cuối cùng, thứ 6, vẫn còn phần tư bắn lên.

                    Hy vọng bọn Công sản sẽ toại nguyện với câu “Sinh Bắc Tử Nam” qua bốn trái cuối cùng!

                    Những tên nầy đã từng bắn hạ phi cơ Khu Trục trong nhiều năm qua là nhờ tài ngụy trang của chúng, nhưng hôm nay chúng không dùng kỹ thuật đó cho nên đã đi gặp “tên cáo già gieo máu lửa” (HCM) trước khi cạn ly rượu mừng chiến thắng!


                    Hai thả xong và vào Hợp Đoàn, Phi Tuần lấy hướng về Tân Sơn Nhứt trong khi Thanh Xà báo cáo kết quả là toàn diện mục tiêu đã trúng bom.

                    Người lính Không Quân làm việc ngày đêm, bảo trì và trang bị vũ khí cho phi cơ để cuối cùng các quả bom rơi chích xác vào mục tiêu qua bàn tay người thả, họ đã thật sự đóng góp vào cuộc chiến và hy sinh cho Tổ Quốc!

                    Rồi ngày 30 tháng 04 năm 1975 đến Miền Nam sụp đổ trong sự uất ức, ngỡ ngàng và đau xót của Quân và Dân miền Nam nước Việt.

                    Chính thể Việt Nam Cộng Hoà cáo chung… Tôi không còn có dịp được lái máy bay nữa, hoá ra câu chuyện kể trên chính là Phi vụ hành quân cuối cùng về cuộc đời bay bổng của tôi…

                    Phi Long 31

                    Comment


                    • Font Size
                      #25


                      PHẢN ỨNG CỦA NGƯỜI DÂN RA SAO KHI CHẾ ĐỘ VNCH SỤP ĐỔ NGÀY 30-4-1975 ?




                      Comment


                      • Font Size
                        #26

                        HẢI QUÂN THIẾU TÁ VƯƠNG THẾ TUẤN :

                        40 NĂM NHỚ LẠI " ĐỊA NGỤC " VÀ " THIÊN ĐÀNG " - (Phần 1)







                        PHẦN 2



                        Comment


                        • Font Size
                          #27

                          HẬU QUẢ NGÀY 30 - 4 :


                          VIỆT NAM TRONG VÒNG TAY SIẾT CHẶT CỦA TRUNG CỘNG ...



                          Comment


                          • Font Size
                            #28

                            CON TRÂU ĐÂU CÓ CẢI TẠO !









                            Biết tui là dân HO nên có người biểu tui kể thử một câu chuyện thật xảy ra trong tù cải tạo .

                            Nếu tui kể hổng được thì người ta hổng tin vào cái bằng Tiến-Sĩ Cải-Tạo của tui . Chắc người ta nghi tui làm bằng giả để đi HO .

                            Mà cũng thông cảm thôi vì Việt-Nam sau khi bị VC toàn trị rồi thì cái gì cũng có thể dỏm được .

                            Mà bằng cấp thì càng dỏm nhiều hơn và Tiến-Sĩ thì nhiều đếm hổng xuể . Bởi tại bị vậy nên tui mới viết bài nầy hổng thôi người ta nói cái bằng Tiến-Sĩ Cải-Tạo của tui là bằng giả .



                            Click image for larger version  Name:	tien-si-hay-khong-tien-si-1.jpg Views:	5 Size:	45.0 KB ID:	39410




                            Bài nầy tui đặt tựa là “Con Trâu Đâu Có Cải Tạo !”.

                            Câu chuyện nầy xảy ra tại trại cải tạo Nam-Hà vào khoảng năm 1979-1980 ( vì lâu quá nên tui hổng dám chắc năm nào ) .

                            Thời gian đầu của đời tù cải tạo thì những người tù bị đưa lên vùng núi Hoàng-Liên-Sơn do bộ đội quản lý .

                            Tới năm 1978 vì sư phụ Trung Cộng muốn dạy cho đệ tử Việt Cộng một bài học nên đánh tràn qua biên giới Việt-Trung . Do đó tù cải tạo được chuyển giao qua cho công an quản lý để bộ đội rảnh tay mà tiếp thu bài giảng của thầy



                            Click image for larger version  Name:	Xap0QP.jpg Views:	3 Size:	32.9 KB ID:	39411


                            Rất nhiều tù , trong đó có tui , được chuyển về trại Nam-Hà vào năm 1978 .

                            Sau vài ngày ổn định mọi thứ thì các tù binh bắt đầu được lên lớp và sau đó là đi lao động .

                            Về lên lớp , nói chung , thì các cán bộ công an cũng nói y hệt như các cán bộ bên bộ đội . Đại khái như :

                            - Mỹ là đế quốc xâm lược

                            - Ngụy quyền miền Nam là tay sai bán nước

                            - Ngụy quân là công cụ đánh thuê ;

                            -Tất cả các người tù đều là có tội chết nhưng được Đảng khoan hồng tha chết và cho đi cải tạo , lao động để trở thành người lương thiện ; lao động là vinh quang chớ hổng phải là đày ải , hành hạ .

                            Chỉ khác một điều duy nhứt là bên bộ đội thì không kêu chúng tôi là tù mà cũng cấm chúng tôi không được tự xưng và kêu nhau là tù ; còn ở trại Nam-Hà nầy thì các cán bộ công an nói thẳng chúng tôi là tù cải tạo .

                            Còn về công việc lao động thì tui đã làm qua nhiều thứ như :

                            - Phụ xây thêm nhà tù

                            - Làm ruộng trồng lúa

                            - Đào kênh thủy lợi , trồng nấm , đục đá .

                            Mỗi công việc đều có nhiều chuyện để kể nhưng trong phạm vi đề tài của bài nầy tui chỉ kể giới hạn về công việc làm ruộng trồng lúa mà thôi .

                            Trại Nam-Hà nằm trên một khu đồi cao gần bên một quả núi nhỏ và ngay cạnh con đường đất (nghe nói đường nầy có thể đi tới chùa Hương) . Bên phía dưới thấp là vùng đầm lầy ăn liền ra đồng ruộng của hợp tác xã .



                            Click image for larger version  Name:	trai-1440494776856.jpeg Views:	3 Size:	38.1 KB ID:	39413



                            Công việc làm ruộng được bắt đầu lúc đó là đang mùa đông .

                            Và ai cũng biết làm ruộng trồng lúa thì sẽ có những việc như cày , bừa , gieo mạ , cấy lúa , gặt lúa rồi đập và phơi lúa . Đám tù được dẫn ra tới ruộng mới biết công việc cụ thể mà mình phải làm ra sao .

                            Những thửa ruộng đã gặt xong tự hồi nào chỉ còn trơ gốc rạ . Ruộng đang ngập nước , đất đã mềm sẳn nên hổng cần cày mà chỉ có bừa .

                            Bừa để nhận những gốc rạ chìm xuống sình lấy chỗ cấy lúa . Và xưa nay việc kéo cày hay kéo bừa nếu hổng có máy thì là do con trâu làm .

                            Người thì cầm càng đi phía sau điều khiển con trâu . Nhưng khi ra tới ruộng mới biết hổng có máy cày mà cũng hổng thấy con trâu nào dù trại có nuôi một bầy trâu mấy chục con .

                            Té ra là mọi thứ sẽ do người tù làm hết . Tù được chia thành từng nhóm 4 người cho một cái bừa . Trong nhóm thay phiên nhau , ba người kéo bừa đi trước thay con trâu và một người cầm càng đi sau giữ bừa .

                            Mèn ơi ! Trâu thì hổng xài lại bắt người kéo thế . Cái nầy mà dám nói là vinh quang hổng phải đày ải đây .

                            Theo tui thì đày ải chỉ một phần , mà phần lớn là muốn hạ nhục người tù .

                            Dĩ nhiên là tất cả mọi người tù đều phải chịu nhục mà làm . Người nầy nhìn người kia cùng nuốt hận để làm .

                            Không hẹn mà nên , những người cầm càng phía sau không ai dám đứng lên cái bừa cho bạn kéo như khiđiều khiển trâu mà chỉ lội sình để cầm càng .

                            Coi vậy chớ kéo cũng nặng lắm vì lội sình đã khó đi rồi mà đằng nầy còn phải kéo cái bừa nữa .

                            Những bước chân nặng nề dưới ruộng sình . Những bắp chân tái tím vì dầm trong nước lạnh buốt. Những thân hình co ro, lầm lũi trong gió mùa đông . !


                            Hoạt cảnh nầy liệu có nơi nào trên thế giới có được hay không .







                            Làm được một lúc là bắt đầu nghe có tiếng cự nự trong các nhóm kéo bừa . Mấy anh kéo bừa phía trước cự anh cầm càng phía sau :

                            Bộ mắc ông nội mầy hay sao mà đè chi nặng dữ vậy mậy . Đè vừa thôi . Một hồi tới phiên mầy kéo là tao đè lại cho biết .

                            Thì ra anh cầm càng mà đè mạnh chừng nào thì mấy anh phía trước phải kéo nặng chừng nấy . Mà hể đè hổng mạnh thì gốc rạ hổng chịu chìm .

                            Nghe nhóm nầy cự rồi tới nhóm kia cự đâm ra thấy tức cười . Mà cười ra nước mắt .

                            Hổng ai có thể tưởng tượng được cuộc đời của mình có lúc lại thê thảm như vầy . Chắc mấy tay cán bộ trên bờ đang hả hê trong bụng lắm .

                            Người nào nghĩ ra được " phương cách” lao động nầy chắc phải được Đảng tuyên dương .

                            Trong đám cán bộ có một người có vẻ là có thớ lắm , đó là thiếu-úy Lự .

                            Hắn đi vòng vòng từ đội tù nầy tới đội tù khác dòm ngó . Đi tới đâu hắn cũng kêu .tập họp tù lại cho hắn lên lớp . Bởi vậy đám tù cũng khoái cho hắn tới chỗ mình mà lên lớp lắm.

                            Hổng phải vì hắn .nói hay nên muốn nghe.

                            Vì hắn nói thì cũng như con két nói, chỉ toàn lập lại những điều cũ rích . Hắn vừa nói một tiếng là ai cũng biết hắn sẽ nói tiếp cái gì . Vậy thì tại sao tù lại khoái nghe hắn nói ?



                            Click image for larger version  Name:	500_thumb.jpg Views:	3 Size:	15.4 KB ID:	39414



                            Thưa hổng phải khoái nghe hắn nói , mà chính là khoái được đứng để nghỉ ngơi khỏi làm trong mươi mười lăm phút . Hắn nói càng dai càng tốt vì mình được đứng nghỉ càng lâu . Lần đó hắn lại chỗ đội tù của tui để lên lớp . [b][size=4][color=indigo][i]Sau khi nói đã đời , hắn kết luận :

                            “ Các anh cần phải tích cực lao động cho có năng suất cao. Về với gia đình sớm hay muộn là tùy ở chính bản thân các anh . Không phải chỉ làm chiếu lệ cho hết giờ , mà làm cho hết việc và mỗi người cần phải phát huy sáng kiến để gia tăng năng suất “.

                            Nói xong thì hắn hỏi như thường lệ là ai có ý kiến hoặc thắc mắc gì hông . Thường thì hổng ai có ý kiến ý cò gì ráo .

                            Nhưng lần đó có một anh bạn tù đưa tay lên . Hắn chỉ về anh bạn đó và hỏi anh muốn nói gì . Anh bạn tù nói :

                            Thưa cán bộ , muốn gia tăng năng suất lao động , ở trại có nuôi một bầy trâu mấy chục con sao không xử dụng để kéo bừa ?

                            Chà ! Câu hỏi nầy có lý quá ha . Ai cũng thấy ý kiến của anh bạn tù nầy cũng chính là ý kiến của mình nên rất hào hứng với câu hỏi nầy. Các bạn có biết thiếu úy Lự trả lời ra sao hông ?

                            Hắn hổng cần suy nghĩ gì cho lâu mà phán ngay một câu xanh dờn với một vẻ đắc ý như vừa nghĩ được một câu danh ngôn bất hủ :

                            “Các anh cải tạo chớ con trâu đâu có cải tạo mà bắt nó kéo bừa ” .

                            Nói xong hắn gật gù với vẻ mặt hả hê , dương dương tự đắc nhìn từng gương mặt xanh tái của đám tù vì câu nói xanh dờn của hắn . Mọi người im thin thít và nghẹn họng như vừa bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt giữa trời đông . Đúng là VC nói vậy mà hổng phải vậy .

                            Tui chợt nhớ tới lời của tổng thống Nguyễn-văn-Thiệu

                            “ Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn những gì cộng sản làm ” .

                            Tiếc thay khi mà cả miền Nam lẫn miền Bắc Việt-Nam đã nhìn thấy được những gì cộng sản làm thì…quá trễ .

                            Vậy mà tới giờ cũng vẫn còn có những người hổng nhìn thấy , hay nhìn mà cố tình hổng chịu thấy những gì cộng sản đã làm

                            LHN ..

                            Caroline Thanh Hương

                            Nguồn: http://nhinrabonphuong.blogspot.com/...i-tao-lhn.html









                            Attached Files

                            Comment


                            • Font Size
                              #29

                              THUYỀN NHÂN



                              Comment

                              Working...
                              X