Announcement

Collapse
No announcement yet.

Thế giới này vốn không hoàn mỹ, nhưng có một người hoàn hảo dành riêng cho bạn

Collapse
X
Collapse
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Font Size
    #1

    Thế giới này vốn không hoàn mỹ, nhưng có một người hoàn hảo dành riêng cho bạn


    Tôi muốn kể cho mọi người nghe về câu chuyện của ông nội tôi.

    Hồi nhỏ gia cảnh của ông nội tôi rất tốt, cụ thân sinh ra ông nội là một thương nhân có tầm cỡ ở đất Hồng Kông. Cũng chính vì vậy mà ngay từ nhỏ ông nội đã được tận hưởng cuộc sống của một đại thiếu gia vương giả, hàng ngày mặc đồ Tây, uống sữa cao cấp đắt tiền.

    Nhưng rồi vào năm ông nội lên 8 tuổi thì gia đình gặp biến cố, cụ thân sinh ra ông bị bắt đi, sống chết không rõ, gia sản tiêu tán chẳng còn gì. Từ thân phận là một đại thiếu gia, sau một đêm, ông nội trở thành một đứa trẻ đẩy xe bán đậu hũ. Cũng vì thế mà ông đã không ngừng nỗ lực phấn đấu học tập, cần cù chịu khó, để trang bị cho mình một hành trang với đầy đủ tri thức của tuổi thanh niên tràn đầy nhựa sống bước vào đời.

    Rồi một ngày, ông gặp được một người con gái xinh đẹp, người đã trở thành bà nội tôi sau này.

    Bà nội có gia cảnh rất tốt, cuộc sống đa dạng sắc màu, bà biết chơi piano, thích xem TV ngoại quốc, yêu ca hát, thích thiên nhiên hoa cỏ, là người sống có cá tính nhưng lại rất hiền hòa, thánh thiện.

    Vậy là ông bắt đầu hành trình theo đuổi bà, lúc đầu ông thường thường viết thư tình gửi cho bà, nhưng sau rồi ông nghĩ viết thư tình chi bằng để viết cuốn nhật ký yêu thương.

    Ông đem những nổi nhớ nhung, chờ đợi hàng ngày của mình viết thành những bài thơ ngôn tình thắm thiết trao gửi cho bà để bày tỏ nỗi lòng thương nhớ trộm thầm. Nó tạo thành một giai điệu tình yêu lãng mạn và độc đáo, một lần ông có thể viết được cả mấy trang giấy. Thời gian cứ thế trôi qua, ông không hề chùn bước, ngọn lửa tình yêu trong ông vẫn không ngừng lớn mạnh từng ngày. Rồi thời gian cứ thế qua đi, cho đến một ngày nọ, ngay cả phụ thân của bà nội cũng thích những áng thơ tình mà ông đã trao gửi đến cho bà.

    Sau cùng ông và bà cũng được đến với nhau trong vòng tay chúc phúc của người thân. Ông luôn luôn là một chỗ dựa vững chắc nhất của bà, luôn là người hậu thuẫn cho bà trong cuộc sống, và với ông, đó cũng là tình yêu trân quý nhất.

    (Ảnh minh hoạ: Pixabay)

    Vì gia cảnh khó khăn, hai người đưa nhau về quê sinh sống, họ trải qua những tháng ngày thanh đạm mà vẩn thấy hạnh phúc bên nhau. Khi tôi sinh ra, lúc còn nhỏ, ấn tượng của tôi về ông bà cũng không có gì sâu đậm lắm, chỉ biết rằng từ lúc tôi sinh ra, ông bà rất kiên trì để ghi nhật ký cho tôi hàng ngày. Còn nhớ khi còn nhỏ, mỗi khi tôi khóc và kéo tay bà đi chơi, ông nội thường nói: "Ngoan nào, để ông chơi với cháu, lưng bà không khỏe chạy sẽ bị đau".

    Và rồi tôi lớn lên… tôi dần dần nhận ra và đúc kết được một chân lý, đó chính là, bất kể bà nội làm gì, dù đúng dù sai, thì ông đều đứng về phía bà. Nó giống như một câu ngôn tình rất lãng mạn mà có ai đó từng nói: "Nếu như cả thế giới này không ai đứng về em thì tôi sẽ là người đứng bên em".

    Có những lần họp mặt gia đình, tuy có ý kiến bất đồng, mọi người đều cho rằng ý kiến của bà nội không được thoả đáng lắm nhưng ông nội vẫn đứng về phía bà mà giáo huấn cả nhà, nói rằng ý kiến bà là đúng! Ông luôn hậu thuẫn bà vô điều kiện trong mọi hoàn cảnh, kỳ thực đây cũng chính là sự bao dung độ lượng, sự nhẫn nại vô bờ bến mà ông dành cho bà. Ông thường nói: "Nếu ngay cả ông cũng không bảo vệ cho bà, vậy thì bà sẽ ra sao?". Ông thường nhẹ nhàng vào phòng cha tôi mà nói:

    Khi cha tôi nghe được những lời này, có một cảm xúc dâng trào không thể nói được thành lời, khoé mắt cay cay một niềm hạnh phúc ấm áp…

    Sau khi lên đại học, tôi và ông bà luôn duy trì viết thư thăm hỏi và tâm sự. Một là vì một năm mới gặp nhau được 2 lần, hai là chúng tôi rất thích cách thức trao đổi thư từ qua lại theo kiểu cổ điển này. Lời văn và nét chữ thư pháp của ông bà rất hay, mỗi lần đọc thư, tôi có thể học hỏi thêm rất nhiều điều. Thú vị hơn nữa là, cả hai ông bà đều viết thư cho tôi nhưng đặc biệt hơn, không khi nào xem thư của đối phương, thật thú vị vô cùng.

    Đến đại học năm thứ 4, trong tay tôi có cả một chồng thư của ông bà, mỗi lần nhận được thư của ông bà, với tôi giống như là một ngày lễ thật là hạnh phúc. Ông thì thường chú trọng những việc mang tính triết học từ những sự việc nhỏ đến lớn, bà thì lại hay mô tả những sự việc hàng ngày một cách sống động, tất cả đều rất thú vị khi đọc.

    (Ảnh minh hoạ: Shutterstock)
    Có một lần ông gửi thư cho tôi, trong đó có một đoạn:

    "Hôm nay thấy trời rất đẹp, ông muốn cất bước đi dạo một lúc, nhưng rồi đi được giữa đường trời bất chợt đổ cơn mưa nhẹ. Ông đảo mắt nhìn quanh nhưng không tìm được chỗ trú mưa, bèn vội vàng rảo bước chạy xuống núi. Sau khi xuống núi tìm được một quán nhỏ bên đường trú tạm, lúc này trời lại đổ mưa to xối xả, ông đành gọi một chiếc taxi về nhà.

    Về đến nhà lại một trận mưa to khủng khiếp nữa trút xuống, cửa phòng thì đóng kín, bà con lại không thấy có trong phòng. Thực ra, trước đó ông và bà vì một chút việc nhỏ mà hai người có sự bất đồng, cả hai có chút không vui. Lúc này ông mới lo lắng, không biết bà con đi ra vườn hoa ở phía Bắc hay là đi ra quảng trường? Trời âm u sao không biết về nhà sớm cơ chứ? Ông muốn mang ô đi đón bà con, nhưng phân vân không biết là nên đi hướng nào? Có lẽ là phải đi cả hai.

    Đang định bước ra cửa đi đón thì bà con về, hoá ra bà con mang ô đi tìm ông. Ông vừa cảm động vừa trách bà, sức khỏe không tốt, mưa to như vậy không cần phải đi đón ông, bà liền trả lời là, "sợ ông dính mưa”.

    Khi đọc xong những dòng này, tôi đột nhiên hiểu ra một điều, cái mà mọi người gọi là "Bách niên giai lão", kỳ thực cũng không phải là điều gì đó quá mức xa vời. Đó chính là những năm tháng hai người bên nhau, dần dần hiểu được nhau, nó trở thành những thói quen không thể thiếu trong cuộc sống. Làm sao để có một mối giao tiếp lâu dài mà không khiến cho đối phương thấy nhàm chán? Điều đó phụ thuộc vào chính sự dụng tâm này.

    Trong những năm tháng khó khăn trong cuộc đời, tôi nghĩ rằng việc "nguyện cùng nhau đi đến trăm năm đầu bạc răng long không rời" cũng chẳng thể bằng được việc có được một người bạn đời hiểu mình, những lúc bất đồng hay cãi vã đó, nó cũng chỉ là gia vị nồng ấm của tình yêu. Khi hai người thực sự có thể sống vì nhau, thì trong mọi hoàn cảnh, điều đầu tiên họ nghĩ chính là vì người đối diện. Ở đây hai người vì sợ bạn đời của mình bị ướt, điều đầu tiên là nghĩ cho đối phương, quên bản thân mình mang ô đi đón người thương yêu.

    Sau khi đọc hết lá thư, tôi cảm nhận rằng không quan trọng là tình yêu đó như thế nào, quan trọng là có thể thấu hiểu và nhẫn nại.

    (Ảnh minh hoạ: Shutterstock)

    Ông nội tôi thường nói:

    "Thế giới tuy không hoàn hảo, nhưng bà nội con là người hoàn hảo".

    Hai năm nay bà nội tham gia vào lớp học hát cho người cao tuổi, ông nội vô cùng khích lệ bà, hàng tuần bất kể mưa nắng thế nào đều đưa đón bà đi học. Vì bà nội có tuổi rồi, trí nhớ cũng không còn minh mẫn nữa, thường học trước quên sau. Chính vì vậy ông nội cùng thi học thuộc lời bài hát với bà, ông thường xuyên kêu con cháu khen bà nội giỏi và nhường cho bà thắng. Ông nội thích xem các phim lịch sử, nhưng mỗi tối ông đều ngồi cùng bà xem những tiết mục mà bà thích từ những vở như "Gia đình Hàn Quốc" đến "Hậu cung Chân Hoàn truyện",… Bởi như ông nội cảm nhận, thế giới này không hoàn mỹ, nhưng bà nội luôn là người hoàn mỹ.

    Bởi vậy, nhẫn nại đối với ông cũng là sự cam tâm tình nguyện, dốc toàn lực làm cho bà luôn vui sống.

    Còn nhớ trước đây cô tôi thường nói với tôi: "Cháu phải tỉnh táo một chút, sau này kiếm bạn trai đừng có lấy ông nội cháu ra làm mẫu bạn trai của mình, bởi vì không ai có thể so sánh được với ông nội cháu đâu!".

    Mỗi lần mở lại những bức thư mà ông bà nội dụng hết tâm trí để viết cho tôi, cũng như nghĩ đến tình cảm chân thành mà ông bà đã dành cho nhau suốt quãng đời vừa qua, luôn khiến cho tôi có những cảm xúc dạt dào khó diển tả bằng lời.

    Tôi hiểu rằng, "Bách niên giai lão", không hề có liên quan gì đến tình yêu, nó là sự nhẫn nại, bao dung, nhưng mà sự bao dung ấy lại thể hiện một tình yêu chân thành và sâu sắc nhất. Người thực sự yêu thương bạn, chính là người có thể luôn luôn vì bạn mà nhẫn nại, bao dung trong mọi hoàn cảnh.


  • Font Size
    #2
    Nói thật, bài viết này tôi đã đọc qua rất nhiều lần, cứ mổi lần đọc là bao nhiêu cảm xúc lớn nhỏ lại dâng trào vì tình cảm vợ chồng khắn khít dài lâu như vậy là chuyện đáng học hỏi và rút kinh nghiệm sống cho bản thân mình. Không dấu gì các bạn, tôi nay đã "thất thập cổ lai hy" rồi, đã trải qua biết bao trăng trầm trong cuộc sống, thậm chí suýt chết 3 lần mà vẩn sống, lá số tử vi nói sẽ không sống quá 60 tuổi, vậy mà vẩn nhởn nhơ, thảnh thơi, vui sống cùng vợ con trong một mái nhà (tuy ở Mỹ này). Và có cơ hội bước vô "sân chơi" này để trò chuyện, chia sẻ chuyện vui buồn, hay lạ với các bạn. Chỉ xin rằng, các bạn đừng xem nơi này chỉ là trạm dừng thoáng qua, đến rồi lai đi mà không bỏ lại ít nhiều lời nhắn nhủ, thăm hỏi gì thì...."buồn lắm, người ơi!!"
    Nói cho vui vậy thôi, xin đừng bận tâm, lo nghĩ gì cả, chúc các bạn luôn vui, khỏe và không bị nhiểu loạn bởi các tin tức không xác thực đang vây bủa chúng ta hàng ngày!!! "Tâm ổn, thân khỏe", đó là tâm niệm mà tôi thường nhắn nhủ cho bạn bè quen biết và người thân của mình. Xin cám ơn đã đọc.

    Comment


    • Font Size
      #3
      Originally posted by trungthuc View Post
      Nói thật, bài viết này tôi đã đọc qua rất nhiều lần, cứ mổi lần đọc là bao nhiêu cảm xúc lớn nhỏ lại dâng trào vì tình cảm vợ chồng khắn khít dài lâu như vậy là chuyện đáng học hỏi và rút kinh nghiệm sống cho bản thân mình. Không dấu gì các bạn, tôi nay đã "thất thập cổ lai hy" rồi, đã trải qua biết bao trăng trầm trong cuộc sống, thậm chí suýt chết 3 lần mà vẩn sống, lá số tử vi nói sẽ không sống quá 60 tuổi, vậy mà vẩn nhơn nhơ, thảnh thơi, vui sống cùng vợ con trong một mái nhà (tuy ở Mỹ này). Và có cơ hội bước vô "sân chơi" này để trò chuyện, chia sẻ chuyện vui buồn, hay lạ với các bạn. Chỉ xin rằng, các bạn đừng xem nơi này chỉ là trạm dừng thoáng qua, đến rồi lai đi mà không bỏ lại ít nhiều lời nhắn nhủ, thăm hỏi gì thì...."buồn lắm, người ơi!!"
      Nói cho vui vậy thôi, xin đừng bận tâm, lo nghĩ gì cả, chúc các bạn luôn vui, khỏe và không bị nhiểu loạn bởi các tin tức không xác thực đang vây bủa chúng ta hàng ngày!!! "Tâm ổn, thân khỏe", đó là tâm niệm mà tôi thường nhắn nhủ cho bạn bè quen biết và người thân của mình. Xin cám ơn đã đọc.
      Uiiii thập cỗ lai hy, Tí đã thất lễ gọi bằng anh. Nhưng vào VNNM chơi mà kêu bằng bác hay chú thì nghe nó hơi Old xíu. Cho nên xin cho Tí gọi bằng anh TrungThuc nghe gần gũi và thân mến.
      Số tử vi hay bối toán đôi khi lo chỉ lường gạt mình thôi. Theo Tí nghĩ trong cuộc sống mình sống theo lương tâm, không hại người, không gian xảo, không làm trái với đạo lý làm người thì mình ngủ cũng ngon giấc. Không phải mấy ACE không để lại lời nói, họ thanks là họ đã xem, còn ko ghi lại vì đôi khi họ nghĩ anh sẽ chia sẻ tiếp tục, ko muốn làm vắng đoạn bài chia sẻ của anh. Tí rất thích anh hãy chia sẻ thêm....để Tí có cơ hội học hỏi thêm. Mến chúc anh luôn bình an và khỏe mạnh để vào VNNM chơi với us hen.

      Comment


      • Font Size
        #4
        Bạn bè với nhau, gọi bằng "anh, em" cho dể ăn dể nói, nếu là liên hệ bà con dòng họ thì phải theo đúng nghi thức, lể nghĩa. Xin đừng chấp nhất, câu nệ làm gì cho khó xử, phải không bạn? Tánh tôi hay nói thật, nói hết, dể gây ra hiểu lầm, ngộ nhận (tôi bị bà xả và con gái rầy hoài về chuyện này), thói quen này khó bỏ quá vì tôi nghĩ rằng, sống ở đời cứ dấu giếm từ chuyện lớn chuyện nhỏ thì cũng không có hay ho gì, đôi khi lại bị thiệt thòi mà không hay biết.
        Xin đưa ra một thí dụ: khi bạn mắc bệnh như đau bụng, đến gặp b/s mà cứ nói mình đau bụng chung chung thì sẽ được cho toa thuốc về chứng ăn không tiêu, bị sình bụng hoặc có thể là thuốc trị loét bao tử,...trong khi bạn không hề mắc bệnh này. Thay vì bạn kể rõ, mình đau ở chổ nào (bên phải bên trái, ở dưới hay trên), cơn đau ra sao, như thế nào, kéo dài bao lâu, sáng trưa chiều tối, lúc đói hay no,... có bao nhiêu chi tiết phải kê khai cho đầy đủ thì b/s mới có thể từ triệu chứng cụ thể của mình mà cho đúng thuốc cần uống. Thậm chí do muốn kiếm thêm tiền, có b/s không ngần ngại giới thiệu bạn đi soi bụng, xem có loét bao tử hay không nữa, như vậy có nên hay không, vừa mất thêm tiền (nếu có copay) vừa mất thời gian vô ích??
        Xin lổi vì đi "lạc đề", nhưng do cái tánh ba hoa nhiều chuyện nên mới ra cớ sự này. Xin cám ơn đã đọc.

        Comment


        • Font Size
          #5
          Originally posted by betiti View Post

          Uiiii thập cỗ lai hy, Tí đã thất lễ gọi bằng anh. Nhưng vào VNNM chơi mà kêu bằng bác hay chú thì nghe nó hơi Old xíu. Cho nên xin cho Tí gọi bằng anh TrungThuc nghe gần gũi và thân mến.
          Số tử vi hay bối toán đôi khi lo chỉ lường gạt mình thôi. Theo Tí nghĩ trong cuộc sống mình sống theo lương tâm, không hại người, không gian xảo, không làm trái với đạo lý làm người thì mình ngủ cũng ngon giấc. Không phải mấy ACE không để lại lời nói, họ thanks là họ đã xem, còn ko ghi lại vì đôi khi họ nghĩ anh sẽ chia sẻ tiếp tục, ko muốn làm vắng đoạn bài chia sẻ của anh. Tí rất thích anh hãy chia sẻ thêm....để Tí có cơ hội học hỏi thêm. Mến chúc anh luôn bình an và khỏe mạnh để vào VNNM chơi với us hen.
          Cô bé tí ti nhưng sự suy nghĩ không tí ti như cô bé, phải không nào? Anh đồng ý với nhỏ:
          Đã là người, bạn bè, vợ chồng... chúng ta nên sống bằng cái tâm, cái nhân và cái nhẫn. Chúng ta phải cảm thông, phải biết tha thứ và có tánh xây dựng cho nhau.

          Với những tánh nhỏ nhen, ganh tỵ, tranh giành, gian xảo hoặc nghi ngờ. Nó chỉ sẽ là bức tường cản ngăn 2 người đến gần với nhau. Trên đời này nếu mình đong cho người ly nào, thì mình cũng sẽ nhận lại bao nhiêu ấy.

          Con đường bách niên giai lão sẽ dành cho ai, khi mà 2 người sau khi ký kết tờ giấy sống chung, họ còn phải ký vào những điều này nửa, phải không bé?


          Comment

          Working...
          X