MỘT CHUYẾN VƯỢT THOÁT - CON ÐƯỜNG DÀI VÔ ÐỊNH
Một ngày vào khoảng trung tuần tháng 3/78, bọn Trại cắt cử một Toán khoảng 20 người đi lấy tre trong 4 ngày ở một cánh rừng cách Trại khoảng dưới 10 cây số. Vùng nầy cách xóm chừng chục nhà dân, ở rải rác khoảng hơn cây số.
Ngày đầu đi lấy tre, tôi đã gặp lại người HSQ cũ, trước ở trong Ban Tiếp liệu của Ðơn vị ,Anh ở xóm nhà dân gần vị trí chúng tôi. Anh em gặp nhau thật mừng, tôi hẹn gặp anh ở rừng tre. Tôi yêu cầu anh ấy giúp cho ít lương thực vì cuộc sống ở đây thiếu thốn quá. Anh ấy đồng ý và chỉ nhà, hẹn đêm sau tôi sẽ ra lấy.
Ðêm ấy tôi suy nghỉ miên man và cho rằng đây là thời cơ tốt nhất để vượt thoát.
Vì rằng chúng tôi đã ở ngoài sự canh phòng nghiêm nhặt trong Trại.
Ngày thứ hai tôi đã liên kết được 3 anh em , Ð. Úy M. (KQ) V. (VBÐL) NG. (ÐÐT.Phan lý Chàm)).
Sau khi nói rõ kế hoạch và quyết định vượt thoát vào đêm mai [18/3/78] khi trăng vừa lên, khoảng 9 giờ. Ðêm nay tôi sẽ bò ra Ấp lấy lương thực. Cả ba anh em đều đồng ý với tôi, một chuyến vượt thoát đã được hoạch định.
Tôi phải ra Ấp đêm nay để lấy lương thực,. Một cơ hội thật quý báu đang trong tầm tay, bằng mọi giá chúng tôi phải thực hiện một cuộc vượt thoát trước mũi kẻ thù. Do vậy với mọi nghị lực và ý chí tôi quyết phải chu toàn nhiệm vụ của mình trong đêm nay.
Tôi không dám chờ trăng non lên vì ánh trăng là người bạn đường không mấy tốt cho công việc của mình.
Lẩn vào đêm tối tôi ra khỏi vị trí của mình, tìm một góc khuất tôi quan sát mọi vật chung quanh. Sau đó tôi lẩn mình theo các lùm cây, nhắm hướng ngọn đèn dầu leo lét nơi căn nhà đầu xóm. Tôi đã tránh được chốt gác của bọn bộ đội, định hướng rõ ràng vị trí cho đường về.
Cũng thật may, tôi đã đến đúng nhà người bạn và anh ấy đang ngồi bên ngọn đèn dầu để chờ. Anh em không thể nói chuyện nhiều vì thời gian quá cấp bách, tôi hỏi sơ về địa hình và dân tình, tôi đã có một số yếu tố thật cần thiết. Anh ấy cho tôi một số thực phẩm khô chỉ đủ dùng khoảng 3, 4 ngày cho 4 người .
Tôi lại biến mình vào đêm tối, trước khi trăng non vừa lên. Tôi về lại vị trí của mình thật an toàn và lo chôn giấu số lương thực thật kín đáo.
Ngày hôm sau vào buổi trưa nghỉ ngơi, bốn anh em chúng tôi lại họp mặt thêm một lần chót để cùng nhau thống nhứt ý cho cuộc vượt thoát đêm nay.
Khoảng 9 giờ đêm, điểm hẹn là con suối nhỏ, khô cách lán 40m, tôi cố trầm tỉnh và chấp tay cầu nguyện Quán Thế Âm Bồ Tát hộ trì cho chúng tôi . Còn khoảng nửa tiếng đến giờ ra đi, tôi đến chỗ anh bạn thân là Đại úy PVT để từ giả . Anh cầu chúc cho chúng tôi ra đi bình an .
Đến giờ hẹn chúng tôi gặp nhau và cùng vượt thoát ra xa chỗ lán đóng quân, để tránh đuổi theo chúng tôi làm vài động tác giả và đi về hướng tây . Chúng tôi nghe tiếng chó sủa và vài tiếng súng nổ từ vị trí canh gác của bộ đội canh chừng, có lẽ bọn chúng đang rượt theo chúng tôi . Chúng tôi cố gắng chạy nhanh nhưng tránh những khoảng trống, theo tôi biết đây là khoảng giữa Mật khu Tam Giác Sắt và Lê Hồng Phong .
Khoảng 11 giờ đêm thì chúng tôi thấm mệt và nghe tiếng nước chảy róc rách từ con suối . Ngồi nghỉ chân một lúc thì nghe tiếng thú rừng uống nước và ánh đèn của những thợ săn thú . Vì vậy chúng tôi nhanh chóng thoát khỏi nơi này .
Lẫn trong bóng đêm, chúng tôi đi về hướng tây nam vùng Tam Giác Sắt và xuôi về hướng nam . Vừa đi vừa chạy, tránh những vùng có dân cư và những chòi có ánh đèn . Trời đã mờ sáng, anh em ai cũng mệt mỏi . Đến một điểm cao, rừng cây thưa thớt có thể quan sát mọi hướng, chui vào một bụi rậm để một người quan sát canh gác còn bao nhiêu ngủ lấy sức .
Đến quá xế trưa tất cả đều thức giấc . Chúng tôi đem khoai mì luộc ra ăn, và nước mang theo chỉ còn lại một ít, vì mì có muối nên ăn vào lại càng khát nước . Chúng tôi không dám uống nhiều chỉ thấm giọng cho đỡ khát . Và nước có thể cầm cự cho đến tối nay . Gặp lúc tháng ba trời khô hạn nên những con suối trên đường chúng tôi đi qua đều cạn nước .
Còn đang lo lắng về nước uống, chợt nhìn xuống bên dưới phía xa xa thấy hai người cỡi ngựa có mang súng dài lủng lẳng nhìn dáo dác như tìm kiếm ai đó . Chúng tôi chợt hiểu, việc đào thoát của chúng tôi đã được báo động đến mọi địa phương, hình như là lực lượng biên phòng đang cỡi ngựa đi tìm . Chúng tôi nằm im và một lúc, sau đó họ bỏ đi nơi khác .
Chúng tôi cũng vội rời vị trí này xuôi về hướng tây nam khoảng 10 cây số nữa để tìm nguồn nước . Qua nhiều con suối cạn không có dấu hiệu có nước, nhưng anh em quyết tâm tìm ra con đường sống . Cả ngày ăn khoai mì luộc, cơn khát như cháy cổ họng . Đêm xuống dần, nhờ ánh sao đêm chúng tôi thấy lờ mờ cảnh vật phía trước, những con thỏ, nai chạy vụt qua trước mặt, chúng tôi quyết định đổi hướng đi về hướng đông, hướng biển .
Khoảng 2 giờ sau chúng tôi thấy cảnh vật đổi khác có màu xanh của lá tươi, hình như rẫy, vườn thì phải . Đằng xa có nhà và có anh đèn nhỏ như điếu thuốc . Anh em ai cũng mừng vì có thể tìm ra nước, chúng tôi thận trọng tiến tới với khoảng cách mỗi người vài mét . Chúng tôi thận trọng bò vào trong rẫy quan sát thì thấy không một bóng người .
Bò thêm một đoạn ngắn chúng tôi thấy một ao nước không rộng lắm, trên có cây lá, hình như là rau muống nước . Không ai bảo ai, cả bốn mái đầu đều chúi xuống dòng nước mát lạnh và uống cho đã khát .
Lúc đi chúng tôi đã chuẩn bị một ít bình để đựng nước nên lúc này chứa đầy . Cách ao không xa, chúng tôi thấy một cái chòi, như là nơi nghỉ tạm trong ngày của chủ rẫy . Chúng tôi dặn dò không được để lại dấu tích gì ở đây vì sợ bị phát giác .
Vào chòi chúng tôi thây nồi cơm nguội còn lại không nhiều, nồi nhỏ đựng ít cá kho, vài trái dưa leo, ít củ khoai lang luộc nằm lăn lóc bên cạnh . Nếu ăn hết mấy thứ này thì sáng chủ rẫy lại họ sẽ biết có người ăn .
Vì đói quá chúng tôi ăn sạch những thứ này và nói với nhau ngụy trang như thú rừng ăn . Sau khi xóa hết mọi dấu vết, chúng tôi rời xa khỏi rẫy càng xa càng tốt, chúng tôi lại đổi hướng về những cánh rừng . Trời gần mờ sáng, ai nấy đều mệt nhoài, chúng tôi kiếm nơi kín đáo thay phiên nhau canh gác để ngủ .
Qua một ngày một đêm chúng tôi đã đi khá xa hướng về vùng Bình Tuy, Rừng Lá, Long Khánh, theo ước đoán chúng tôi cách đường QL1 khoảng từ 15 đến 20km .
Chúng tôi khi còn ở trong tù có nghe bàn tán về những cánh quân bên ngoài như Phục Quốc Quân, chúng tôi hy vọng tìm gặp để nhập cuộc tiếp tục chống cộng .
Lúc đầu chúng tôi tính đi về hướng Lâm Đồng vượt biên giới qua Lào, và từ Lào sẽ qua Thái Lan, phải mất 2 tháng đi bộ . Đến lúc này chúng tôi mới thấy quá khó khăn về mọi mặt nên tìm phương án khác, và phương án tìm Phục Quốc quân để tham gia chiến đấu cũng là một .
Trên đường đi, thỉnh thoảng chúng tôi cũng gặp người dân đi làm, có khi vài chiếc xe bò kéo gỗ, những lúc gặp thế này, chúng tôi thường tránh né không cho họ thấy . Đã qua ngày thứ sáu, tính lại chúng tôi đã đi khá xa, có thể nếu cắt ra quốc lộ chúng tôi sẽ gặp vùng Rừng Lá, Long Khánh .
Anh em bàn với nhau nếu đi nữa sẽ vô ích và không lợi, thôi thì dùng phương án phân tán mỏng trà trộn vào đô thị và tìm cách vượt biên . Chúng tôi chia làm 2 nhóm, tôi đi với Ng.. còn M. đi với V..
Cùng sống bên nhau trên 3 năm giờ chia tay, ai cũng ngậm ngùi, tôi thầm mong các bạn được may mắn tìm về được bến bờ tự do . Bắt tay từ giã, tôi cùng Ng. tách ra đi riêng sau nhóm của M và V một tiếng .
Sau khi chôn giấu hết mọi thứ, đi tay không, cắt thẳng ra hướng đông về hướng QL1 .
Chúng tôi giả dạng như người đi làm rẫy xa ra đường . Chừng vài tiếng thì thấy có vài người đi làm rẫy, hai chúng tôi vẫn bình thản nói cười, thỉnh thoảng đưa tay chào họ cũng được họ chào lại .
Chừng một tiếng sau , chúng tôi thấy QL1, nhà cửa hai bên đường rất thưa thớt, và không ai để ý đến vì chúng tôi đã thay đồ tù nên trà trộn vào dân dễ dàng chẳng mấy ai nhận ra .
Ra đến đường, chúng tôi thấy có quán cà phê ven đường, lèo tèo dăm cái bàn xiêu vẹo .
Tôi nháy mắt hỏi Ng. có tiền không ? Anh gật đầu, chúng tôi vào quán ngồi ở một góc khuất nhìn ra đường, trong quán chỉ có một ông già ngồi hút thuốc . Gọi vài điếu Nông Nghiệp và hai ly cà phê nhỏ, dù không đậm đà lắm nhưng chúng tôi thấy rất ngon .
Tôi tìm cách hỏi để biết về tình hình xe cộ về Sài Gòn thì được biết khoảng 15 cây số nữa là tới Long Khánh .
Tôi bàn với Ng. là nên về Sài Gòn cùng tôi nhưng anh cương quyết không chịu, anh muốn về quê anh Phan Lý Chàm để thăm vợ con . Cuối cùng tôi chia tay với anh trong ngậm ngùi .
Sau này được biết anh về sống tại Đồng Trên Sông Mao giả thầy Chang làm ruộng nuôi vợ con . Đến năm 1981 vì bị người xấu tố giác anh bị bắt nhốt tại Công An huyện Bắc Bình, Bình Thuân, và anh cũng qua được Mỹ theo diện HO, còn hai bạn khác không biết thế nào .
Tôi đưa tay đón xe về Sài Gòn, một chiếc xe hàng ngừng lại trên chở đầy người tài xế bảo tôi lên nhanh . Vào trong xe tôi thu mình ở một góc xe và lén nhìn mọi người . Tất cả đều lam lũ, hình như tất cả đều đi buôn lậu .
Một số nhìn tôi, sau đó họ thì thầm bàn tán và họ mang đến cho tôi trái bắp luộc, bánh mì, chuối và gói thuốc vàm cỏ .
Có người còn dúi vào túi tôi một số tiền, bắt tôi phải nhận . Họ còn nói cậu cứ cầm lấy mà tiêu, em tôi cũng như cậu nhưng còn ở trong tù cải tạo .
Tôi lý nhí cám ơn tất cả mọi người, nước mắt như muốn chảy ra vì quá cảm động, có lẽ họ nhận ra tôi là người tù cải tạo .
Cuối cùng tôi cũng về đến gia đình ở Sài Gòn vào xế trưa của một ngày vào hạ tuần tháng 3-78, sau nhiều năm vất vả trốn tránh, tôi quyết định vượt biên bằng đường bộ sang Thái Lan và may mắn đã thành công . Cuối cùng tôi đã tìm được mảnh đất tự do .
Mặc Nhân Thế
Một ngày vào khoảng trung tuần tháng 3/78, bọn Trại cắt cử một Toán khoảng 20 người đi lấy tre trong 4 ngày ở một cánh rừng cách Trại khoảng dưới 10 cây số. Vùng nầy cách xóm chừng chục nhà dân, ở rải rác khoảng hơn cây số.
Ngày đầu đi lấy tre, tôi đã gặp lại người HSQ cũ, trước ở trong Ban Tiếp liệu của Ðơn vị ,Anh ở xóm nhà dân gần vị trí chúng tôi. Anh em gặp nhau thật mừng, tôi hẹn gặp anh ở rừng tre. Tôi yêu cầu anh ấy giúp cho ít lương thực vì cuộc sống ở đây thiếu thốn quá. Anh ấy đồng ý và chỉ nhà, hẹn đêm sau tôi sẽ ra lấy.
Ðêm ấy tôi suy nghỉ miên man và cho rằng đây là thời cơ tốt nhất để vượt thoát.
Vì rằng chúng tôi đã ở ngoài sự canh phòng nghiêm nhặt trong Trại.
Ngày thứ hai tôi đã liên kết được 3 anh em , Ð. Úy M. (KQ) V. (VBÐL) NG. (ÐÐT.Phan lý Chàm)).
Sau khi nói rõ kế hoạch và quyết định vượt thoát vào đêm mai [18/3/78] khi trăng vừa lên, khoảng 9 giờ. Ðêm nay tôi sẽ bò ra Ấp lấy lương thực. Cả ba anh em đều đồng ý với tôi, một chuyến vượt thoát đã được hoạch định.
Tôi phải ra Ấp đêm nay để lấy lương thực,. Một cơ hội thật quý báu đang trong tầm tay, bằng mọi giá chúng tôi phải thực hiện một cuộc vượt thoát trước mũi kẻ thù. Do vậy với mọi nghị lực và ý chí tôi quyết phải chu toàn nhiệm vụ của mình trong đêm nay.
Tôi không dám chờ trăng non lên vì ánh trăng là người bạn đường không mấy tốt cho công việc của mình.
Lẩn vào đêm tối tôi ra khỏi vị trí của mình, tìm một góc khuất tôi quan sát mọi vật chung quanh. Sau đó tôi lẩn mình theo các lùm cây, nhắm hướng ngọn đèn dầu leo lét nơi căn nhà đầu xóm. Tôi đã tránh được chốt gác của bọn bộ đội, định hướng rõ ràng vị trí cho đường về.
Cũng thật may, tôi đã đến đúng nhà người bạn và anh ấy đang ngồi bên ngọn đèn dầu để chờ. Anh em không thể nói chuyện nhiều vì thời gian quá cấp bách, tôi hỏi sơ về địa hình và dân tình, tôi đã có một số yếu tố thật cần thiết. Anh ấy cho tôi một số thực phẩm khô chỉ đủ dùng khoảng 3, 4 ngày cho 4 người .
Tôi lại biến mình vào đêm tối, trước khi trăng non vừa lên. Tôi về lại vị trí của mình thật an toàn và lo chôn giấu số lương thực thật kín đáo.
Ngày hôm sau vào buổi trưa nghỉ ngơi, bốn anh em chúng tôi lại họp mặt thêm một lần chót để cùng nhau thống nhứt ý cho cuộc vượt thoát đêm nay.
Khoảng 9 giờ đêm, điểm hẹn là con suối nhỏ, khô cách lán 40m, tôi cố trầm tỉnh và chấp tay cầu nguyện Quán Thế Âm Bồ Tát hộ trì cho chúng tôi . Còn khoảng nửa tiếng đến giờ ra đi, tôi đến chỗ anh bạn thân là Đại úy PVT để từ giả . Anh cầu chúc cho chúng tôi ra đi bình an .
Đến giờ hẹn chúng tôi gặp nhau và cùng vượt thoát ra xa chỗ lán đóng quân, để tránh đuổi theo chúng tôi làm vài động tác giả và đi về hướng tây . Chúng tôi nghe tiếng chó sủa và vài tiếng súng nổ từ vị trí canh gác của bộ đội canh chừng, có lẽ bọn chúng đang rượt theo chúng tôi . Chúng tôi cố gắng chạy nhanh nhưng tránh những khoảng trống, theo tôi biết đây là khoảng giữa Mật khu Tam Giác Sắt và Lê Hồng Phong .
Khoảng 11 giờ đêm thì chúng tôi thấm mệt và nghe tiếng nước chảy róc rách từ con suối . Ngồi nghỉ chân một lúc thì nghe tiếng thú rừng uống nước và ánh đèn của những thợ săn thú . Vì vậy chúng tôi nhanh chóng thoát khỏi nơi này .
Lẫn trong bóng đêm, chúng tôi đi về hướng tây nam vùng Tam Giác Sắt và xuôi về hướng nam . Vừa đi vừa chạy, tránh những vùng có dân cư và những chòi có ánh đèn . Trời đã mờ sáng, anh em ai cũng mệt mỏi . Đến một điểm cao, rừng cây thưa thớt có thể quan sát mọi hướng, chui vào một bụi rậm để một người quan sát canh gác còn bao nhiêu ngủ lấy sức .
Đến quá xế trưa tất cả đều thức giấc . Chúng tôi đem khoai mì luộc ra ăn, và nước mang theo chỉ còn lại một ít, vì mì có muối nên ăn vào lại càng khát nước . Chúng tôi không dám uống nhiều chỉ thấm giọng cho đỡ khát . Và nước có thể cầm cự cho đến tối nay . Gặp lúc tháng ba trời khô hạn nên những con suối trên đường chúng tôi đi qua đều cạn nước .
Còn đang lo lắng về nước uống, chợt nhìn xuống bên dưới phía xa xa thấy hai người cỡi ngựa có mang súng dài lủng lẳng nhìn dáo dác như tìm kiếm ai đó . Chúng tôi chợt hiểu, việc đào thoát của chúng tôi đã được báo động đến mọi địa phương, hình như là lực lượng biên phòng đang cỡi ngựa đi tìm . Chúng tôi nằm im và một lúc, sau đó họ bỏ đi nơi khác .
Chúng tôi cũng vội rời vị trí này xuôi về hướng tây nam khoảng 10 cây số nữa để tìm nguồn nước . Qua nhiều con suối cạn không có dấu hiệu có nước, nhưng anh em quyết tâm tìm ra con đường sống . Cả ngày ăn khoai mì luộc, cơn khát như cháy cổ họng . Đêm xuống dần, nhờ ánh sao đêm chúng tôi thấy lờ mờ cảnh vật phía trước, những con thỏ, nai chạy vụt qua trước mặt, chúng tôi quyết định đổi hướng đi về hướng đông, hướng biển .
Khoảng 2 giờ sau chúng tôi thấy cảnh vật đổi khác có màu xanh của lá tươi, hình như rẫy, vườn thì phải . Đằng xa có nhà và có anh đèn nhỏ như điếu thuốc . Anh em ai cũng mừng vì có thể tìm ra nước, chúng tôi thận trọng tiến tới với khoảng cách mỗi người vài mét . Chúng tôi thận trọng bò vào trong rẫy quan sát thì thấy không một bóng người .
Bò thêm một đoạn ngắn chúng tôi thấy một ao nước không rộng lắm, trên có cây lá, hình như là rau muống nước . Không ai bảo ai, cả bốn mái đầu đều chúi xuống dòng nước mát lạnh và uống cho đã khát .
Lúc đi chúng tôi đã chuẩn bị một ít bình để đựng nước nên lúc này chứa đầy . Cách ao không xa, chúng tôi thấy một cái chòi, như là nơi nghỉ tạm trong ngày của chủ rẫy . Chúng tôi dặn dò không được để lại dấu tích gì ở đây vì sợ bị phát giác .
Vào chòi chúng tôi thây nồi cơm nguội còn lại không nhiều, nồi nhỏ đựng ít cá kho, vài trái dưa leo, ít củ khoai lang luộc nằm lăn lóc bên cạnh . Nếu ăn hết mấy thứ này thì sáng chủ rẫy lại họ sẽ biết có người ăn .
Vì đói quá chúng tôi ăn sạch những thứ này và nói với nhau ngụy trang như thú rừng ăn . Sau khi xóa hết mọi dấu vết, chúng tôi rời xa khỏi rẫy càng xa càng tốt, chúng tôi lại đổi hướng về những cánh rừng . Trời gần mờ sáng, ai nấy đều mệt nhoài, chúng tôi kiếm nơi kín đáo thay phiên nhau canh gác để ngủ .
Qua một ngày một đêm chúng tôi đã đi khá xa hướng về vùng Bình Tuy, Rừng Lá, Long Khánh, theo ước đoán chúng tôi cách đường QL1 khoảng từ 15 đến 20km .
Chúng tôi khi còn ở trong tù có nghe bàn tán về những cánh quân bên ngoài như Phục Quốc Quân, chúng tôi hy vọng tìm gặp để nhập cuộc tiếp tục chống cộng .
Lúc đầu chúng tôi tính đi về hướng Lâm Đồng vượt biên giới qua Lào, và từ Lào sẽ qua Thái Lan, phải mất 2 tháng đi bộ . Đến lúc này chúng tôi mới thấy quá khó khăn về mọi mặt nên tìm phương án khác, và phương án tìm Phục Quốc quân để tham gia chiến đấu cũng là một .
Trên đường đi, thỉnh thoảng chúng tôi cũng gặp người dân đi làm, có khi vài chiếc xe bò kéo gỗ, những lúc gặp thế này, chúng tôi thường tránh né không cho họ thấy . Đã qua ngày thứ sáu, tính lại chúng tôi đã đi khá xa, có thể nếu cắt ra quốc lộ chúng tôi sẽ gặp vùng Rừng Lá, Long Khánh .
Anh em bàn với nhau nếu đi nữa sẽ vô ích và không lợi, thôi thì dùng phương án phân tán mỏng trà trộn vào đô thị và tìm cách vượt biên . Chúng tôi chia làm 2 nhóm, tôi đi với Ng.. còn M. đi với V..
Cùng sống bên nhau trên 3 năm giờ chia tay, ai cũng ngậm ngùi, tôi thầm mong các bạn được may mắn tìm về được bến bờ tự do . Bắt tay từ giã, tôi cùng Ng. tách ra đi riêng sau nhóm của M và V một tiếng .
Sau khi chôn giấu hết mọi thứ, đi tay không, cắt thẳng ra hướng đông về hướng QL1 .
Chúng tôi giả dạng như người đi làm rẫy xa ra đường . Chừng vài tiếng thì thấy có vài người đi làm rẫy, hai chúng tôi vẫn bình thản nói cười, thỉnh thoảng đưa tay chào họ cũng được họ chào lại .
Chừng một tiếng sau , chúng tôi thấy QL1, nhà cửa hai bên đường rất thưa thớt, và không ai để ý đến vì chúng tôi đã thay đồ tù nên trà trộn vào dân dễ dàng chẳng mấy ai nhận ra .
Ra đến đường, chúng tôi thấy có quán cà phê ven đường, lèo tèo dăm cái bàn xiêu vẹo .
Tôi nháy mắt hỏi Ng. có tiền không ? Anh gật đầu, chúng tôi vào quán ngồi ở một góc khuất nhìn ra đường, trong quán chỉ có một ông già ngồi hút thuốc . Gọi vài điếu Nông Nghiệp và hai ly cà phê nhỏ, dù không đậm đà lắm nhưng chúng tôi thấy rất ngon .
Tôi tìm cách hỏi để biết về tình hình xe cộ về Sài Gòn thì được biết khoảng 15 cây số nữa là tới Long Khánh .
Tôi bàn với Ng. là nên về Sài Gòn cùng tôi nhưng anh cương quyết không chịu, anh muốn về quê anh Phan Lý Chàm để thăm vợ con . Cuối cùng tôi chia tay với anh trong ngậm ngùi .
Sau này được biết anh về sống tại Đồng Trên Sông Mao giả thầy Chang làm ruộng nuôi vợ con . Đến năm 1981 vì bị người xấu tố giác anh bị bắt nhốt tại Công An huyện Bắc Bình, Bình Thuân, và anh cũng qua được Mỹ theo diện HO, còn hai bạn khác không biết thế nào .
Tôi đưa tay đón xe về Sài Gòn, một chiếc xe hàng ngừng lại trên chở đầy người tài xế bảo tôi lên nhanh . Vào trong xe tôi thu mình ở một góc xe và lén nhìn mọi người . Tất cả đều lam lũ, hình như tất cả đều đi buôn lậu .
Một số nhìn tôi, sau đó họ thì thầm bàn tán và họ mang đến cho tôi trái bắp luộc, bánh mì, chuối và gói thuốc vàm cỏ .
Có người còn dúi vào túi tôi một số tiền, bắt tôi phải nhận . Họ còn nói cậu cứ cầm lấy mà tiêu, em tôi cũng như cậu nhưng còn ở trong tù cải tạo .
Tôi lý nhí cám ơn tất cả mọi người, nước mắt như muốn chảy ra vì quá cảm động, có lẽ họ nhận ra tôi là người tù cải tạo .
Cuối cùng tôi cũng về đến gia đình ở Sài Gòn vào xế trưa của một ngày vào hạ tuần tháng 3-78, sau nhiều năm vất vả trốn tránh, tôi quyết định vượt biên bằng đường bộ sang Thái Lan và may mắn đã thành công . Cuối cùng tôi đã tìm được mảnh đất tự do .
Mặc Nhân Thế
Comment