Announcement

Collapse

Happy Easter

THÂN CHÚC MỘT MÙA LỄ PHỤC SINH AN LÀNH, ẤM ÁP, VUI VẺ
ĐẾN VỚI CÁC BẠN VÀ GIA ĐÌNH

LV
See more
See less

Cái Giá Của Nắm Tay Lúc Về Già: Một Câu Chuyện Đầy Ý Nghĩa Nhân Văn

Collapse
X
Collapse
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Font Size
    #1

    Cái Giá Của Nắm Tay Lúc Về Già: Một Câu Chuyện Đầy Ý Nghĩa Nhân Văn

    Cᴜộc hôп пɦâп dù có tốt ᵭẹp ᵭếп mấy thì người trong cᴜộc cũng có lúc phát siпh ra mâu thuẫn, thậm chí mᴜốn đi đến ly hôn… Click image for larger version  Name:	49-12.jpg Views:	1 Size:	23.1 KB ID:	53359
    (Ảnh minh họa)

    Sáng sớm nay đưa con đi học, bắt gặp ông bà già nắm tay nhau đi tập thể dục, bất giác thấy chạnh lòng. Họ già rồi mà tình cảm vẫn còn chan chứa tràn đầy, dành cho nhau cái nắm tay thật chặt, và ánh mắt tình tứ. Còn mình thì sao, mới bên nhau có 6 năm, vợ chồng có lúc chẳng buồn để nhìn nhau. Sáng sáng vợ chồng vẫn cùng đưa con đi học nhưng không ai nói với ai câu nào, cũng không còn cùng nhau đi ăn sáng sau khi đưa con đi học xong.

    Vợ chồng mình vẫn làm tất cả mọi việc như trước đây nhưng trong đó không còn nhiều tình cảm, không có những cái ôm, cái nắm tay hay nụ hôn tạm biệt khi đi làm. Một tháng trời anh im lặng, mình cũng không nói gì. Sự im lặng đang dần dần giết chết tình yêu. Đến một ngày không thể chịu đựng được không khí ngột ngạt trong gia đình, mình lên tiếng giải thoát cho nhau. Anh lập tức đồng ý. Chiều hôm đó, mình đưa anh tờ giấy ly hôn, anh ký xong rồi bảo mai mang lên tòa.

    Lúc này, chẳng ai buồn nói với ai câu nào, tự dưng nước mắt mình rơi lã chã. Mình không muốn anh nhìn thấy sự yếu đuối, trốn vào nhà vệ sinh ngồi thật lâu. Khi quay trở lại, anh đã không còn ở nhà. Mình thở dài, tiếc cho tình cảm bao năm qua, nhưng biết làm sao được khi không thể dung hòa với nhau nữa, quyết định ra đi là điều cần thiết. Kết thúc chẳng do lỗi của ai, cũng chẳng vì ai chen chân vào cuộc hôn nhân này, mà vì chúng ta không vượt qua được những áp lực trong cuộc sống.

    Ngày hôm ấy, mình bế con rời đi và cũng chưa biết đi đâu khi không dám quay về nhà mẹ đẻ. Mình thuê khách sạn nghỉ tạm, đêm đó, con bị sốt, co giật. Người đầu tiên mình nghĩ đến là anh. Gọi anh trong sự hoang mang, sợ hãi, anh đến cùng mình đưa con vào viện. Bỗng dưng mình lại thấy sự yên ấm, hạnh phúc, bình yên trở về. Vậy những ngày tháng kia, mình và anh đã sai ở đâu? Hình như chúng ta làm khổ nhau và con chỉ vì cái "tôi", cái ích kỷ của bản thân.

    Mình trở về nhà, đêm ấy anh ôm mình thủ thỉ, vợ chồng mình lại trở về những ngày tháng mặn nồng. Hóa ra, chỉ cần một câu nói: "Có anh ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn", mình có thể cùng anh vượt qua bão giông, nắm tay anh cho đến già.

    Thế đấy, có những quãng thời gian cuộc sống vợ chồng trở nên bế tắc đến mức muốn tống khứ nhau bằng lá đơn ly hôn. Ai cũng có khuyết điểm, khi lấy nhau về những khuyết điểm đó từ từ được lột trần. Nếu biết cùng nhau dung hòa, thấu hiểu sẽ được hạnh phúc. Nếu không, sẽ vĩnh viễn xóa nhau ra khỏi cuộc đời, đánh mất những ngày tháng yêu thương.

    Mình vẫn nhớ mãi câu nói của ai đó: "Cái giá của cái nắm tay lúc về già là bao giông bão thời tuổi trẻ". Hy vọng, mình sẽ vượt được qua những giông bão đó, cùng nắm tay anh cho đến già như đôi vợ già sáng nay mình bắt gặp…
Working...
X