Announcement

Collapse
No announcement yet.

Chuyện "cù lần" hay là ..."dại gái": "Lỡ" ra tay giúp người không hề bị hoạn nạn

Collapse
X
Collapse
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Font Size
    #1

    Chuyện "cù lần" hay là ..."dại gái": "Lỡ" ra tay giúp người không hề bị hoạn nạn

    Click image for larger version

Name:	images?q=tbn:ANd9GcSbi_xHdA27kFs-QSjQ12IjnzuacosbJ6vgMw&usqp=CAU.jpg
Views:	612
Size:	5.4 KB
ID:	63092 T
    ừ lâu rồi, tui vẫn chê mấy người cao tuổi bị gái gạt là "cù lần", vì tui quan niệm thời bây giờ "Con gái nói có là không, nói không là có!". Vậy mà chính tui lại là một anh chàng "cù lần" bị gái gạt, không những một lần mà dến cả hai lần lận.

    Năm 2003, chưa có ObamaCare (một chương trình bảo hiễm y tế dưới thời Tổng thống Mỹ Obama), tui liều mạng sáng lập một Trung Tâm Y Tế miễn phí ở ngay thành phố Westminster, ớ Nam Cali để giúp những người không có bảo hiểm sức khỏe, mặc dù tui không phải y sĩ, cũng chẳng là thương gia gì ráo trọi, chỉ vì tính tui từ xưa vẫn thích phiêu lưu, mạo hiểm, thích làm những chuyện "bao đồng".

    Việc sáng lập một trung tâm y tế như thế là một chuyện hầu như “Sứ mạng không thực hiện được” ("Mission Impossible") ngay cả với một số bác sĩ, vì phải đáp ứng quá nhiều điều kiện của Bộ Y Tế tiểu bang Cali, của cơ quan y tế Quận, Hạt, rồi thành phố nữa. Và trên hết, phải có nhiều... đô!

    Hồi đó, tui chỉ là một nhân viên thường, lãnh lương tháng, nhưng tính liều mạng thì rất cao, nên sau gần hai năm chật vật với thủ tục, với việc đi xin tiền, vay tiền, nhờ lụy các bác sĩ, ỉ ôi với các vị dân biểu liên bang, tiểu bang, năn nỉ bà Phó Chủ tịch Bệnh Viện Garden Grove làm "giám đốc điều dưỡng Trung tâm Y khoa" (Director of Nursing), nếu không có bà này, thì chỉ có Thánh giúp được, tui đã khai trương được Trung Tâm này ngay trên đường Bolsa, gần Phúc Lộc Thọ, với sự tình nguyện giúp đỡ làm giám đốc Trung tâm (Medical Director) của hai vị: bác sĩ Nguyễn Hữu Tiến, và bác sĩ, ca sĩ Trung Chỉnh. Hai vị "Lương y nhưTừ Mẫu" này, hồi đó vẫn còn đi làm tuần 5 ngày, được nghỉ một ngày, thì lại hy sinh cái ngày nghỉ ấy mà đến khám bệnh tại Trung Tâm này. (Thật vô cùng biết ơn hai vị bác sĩ Nguyễn Hữu Tiến và Trung Chỉnh nhá).

    Ngoài ra còn sự giúp đỡ của một vị phu tá bác sĩ (Physician Assistant) tên Lê Trí, nhận lương rất bèo. Mỗi ngày tôi làm việc nửa buổi ở Trung Tâm này mà tôi đặt tên là Asian-American Care Center, lo xin bảo hiễm y tế Medical cho bệnh nhân, giúp phụ trả tiền nhà, điện nước, phôn, mua dụng cụ văn phòng, dụng cụ y tế, tự làm hồ sơ kế toán để báo cáo cho Sở Thuế Vụ…

    Việc nghe điện thoại, vào sổ sách, thì giao cho hai vị thiện nguyện viên lo. Ngoài công việc khám bệnh, cho thuốc, giới thiệu bệnh nhân nặng (ung thư, trụy tim…) cho bệnh viện Garden Grove, tôi còn tổ chức chích ngừa cúm miễn phí, và một năm hai lần khám ung thư vú cho các phụ nữ trên 45 tuổi. (Mỗi lần khám như thế, tui rất… buồn vì bị một vị nữ bác sĩ do tui mời đến để khám vú các bà, đuổi ra ngoài, không được lảng vảng dòm ngó, mặc dù tui là .. Giám đốc Điều hành! Tiếc mãi)

    Kể như thế, không phải khoe mẽ, mà chỉ muốn đi đến vấn đề khiến cho tui trở thành "cù lần" khi hăng hái giúp người quá sức của bản thân mình. Nghe tiếng tui hay giúp đỡ người, một hôm, một bà H., vợ của một ca sĩ nổi tiếng từ trước 1975, đến tìm tui, tâm sự là có đứa cháu gái, mới chưa đầy 30 tuổi ở Việt Nam, lấy nhằm một ông già bạo dâm, hay hành hạ con bé. Đưa vợ sang 3 năm rồi, mà không cho đi đâu, trừ khi đi chợ với chồng. Không lo "gia hạn” ("renew") thẻ xanh cho con bé, không cho học Anh văn, không cho học lái xe, coi như bị nhốt trong nhà để ông chồng bạo dâm hành hạ.

    Con bé gầy ốm trơ xương, đau khổ, muốn tự tử. Nghe câu chuyện ăn hiếp này, tui nổi "máu Lục Vân Tiên", bảo chị làm cách nào đưa con bé ra ngoài, tui sẽ giúp xin trợ cấp Medical"tiền mặt"(Cash aid), chỗ ở cho những người vợ bị bạo hành, rồi từ đó, xin thẻ thường trú nhân, ở lại chính thức tại Mỹ, mà không cần ai bảo trợ cả. Bà vợ ông ca sĩ kia mừng quá, hẹn tui một ngày tìm cách cho cháu trốn ra ngoài. Ngày ấy đến. bà H. gọi điện thoại cho tui, nói là con bé đã trèo tường ra ngoài, hẹn gặp mặt ân nhân (là tui) xin giúp đỡ. Tui bèn "OK Coral" liền.

    Bà H. đưa con bé đến trung tâm y tế của tui. Thấy đúng như bà H. tả, con bé có nhỏ con thật, nhưng không có vẻ bị hành hạ vì da mặt vẫn hồng hào, mà tui lúc bấy giờ, "máu Từ Hải" đã lên tới đỉnh rồi, nên lờ đi yếu tố này, mà hăng hái chở con bé đến thẳng Sở Xã Hội, xin gặp viên chức cán sự và thiểu não trình bày hoàn cảnh khốn khổ của con bé, bị bạo hành bởi một Việt kiều. Cô cán sự nghe tui diễn tả, thì động lòng ngay, lập tức cho con bé vào phòng trong, hứa với tui là sẽ lo cho con bé chỗ ăn, ở, tiền tiêu, rồi làm thủ tục cho con bé ở lại Mỹ chính thức. Tui khoái quá. Cứu được một mạng người!

    Tàn tàn đi về, gọi điện thoại cho bà H. báo tin, thì cho dù gọi đến chục lần, cũng không thấy ai nhấc máy. Bà H. biến mất tiêu như bọt biển. Con bé kia cũng thế. Không bao giờ gọi điện thoại cho ân nhân cám ơn lấy một lời! Vài năm sau, suy nghĩ mãi, tôi mới biết là mình bị hai cô cháu kia lừa! Con bé thuộc loại "Tổ Sư lừa", gạt một anh chồng già về VN cưới sang Mỹ rồi tìm cách chuồn! Tui rủa tui đúng là "cù lần" quá! Tưởng như thế là yên.

    Ai dè, tính nào tật nấy không chừa! Một thời gian sau, một bà bạn thân, nhà báo, bà này cũng có máu bốc đồng như tui, gọi tui, tả ra một tình cảnh còn thương tâm hơn con bé trước.

    Bà bạn này cho biết là con bé này qua Mỹ được 6 năm rồi, đẻ một đứa con 5 tuổi rồi, mà cả nhà chồng hành con bé quá xá cỡ! Bà bạn cho tui số điện thoại con bé. Tui gọi, con bé xin chờ để một cô bạn đến đón ra ngoài, sẽ gặp tui, để kể chuyện bị cả nhà chồng hành hạ. Con bé có quen thân một con bạn học, sang Mỹ đã lâu, được sự tin tưởng của nhà chồng, nên có thể đón con bé ra ngoài được. Tui chờ.

    Một hôm, con bạn gọi cho tui, báo cho biết là đã đón được con bé kia ra ngoài, muốn gặp tui. Lúc gặp thì thấy con bé này khá diện, đẹp gái, mang theo đứa bé 5 tuổi mà miệng nói nhanh hơn điện, một điều "Thưa Ông", hai điều "Con cám ơn ông!" chứng tỏ "con bé con" này được "con bé mẹ" huấn luyện …. rất kỹ. Nhưng lúc đó, cái mong ước được giúp đời, cứu người, đóng vai làm "Lục Vân Tiên thời đại" khiến cho tôi như bị "lú" đi, nhất là nghe "con bé mẹ" kể chuyện nghe sao quá ư thương tâm. Con bé tên Lan, lấy chồng từ Việt Nam, sang Mỹ, đẻ con cho chồng một đứa đó rồi thôi, vì chồng uống rượu, cờ bạc, không để ý gì đến vợ con.

    Ở Mỹ sáu năm rồi, mà không biết lái xe, tiếng Anh bập bẹ, xin chồng cho đi học, chồng không cho. Đôi khi say rượu, đánh cả hai mẹ con. Một lần ném cái đèn ngủ vào đầu con bé con, sưng cả lên. Gia đình chồng thì ác liệt hơn, vì ở một căn nhà sát nách trong một khu ở thành phố Los Angeles, có 3 căn, một căn cho hai vợ chồng này, hai căn cho gia đình chồng, cho nên nhất cử nhất động của con bé đều có người theo dõi.

    Một hôm, con bé thấy có người nhà chồng cầm ống dòm ngó sang, sau đó nói xấu với chồng con bé sao đó, mà chồng con bé tát vợ hai cái đổ lửa! Tui nghe kể, lại nổi máu "anh hùng cứu mỹ nhân" (nhưng không phải muốn lẹo tẹo với con bé đâu, vì nhỏ hơn con trai của tui có vài tuổi), lái xe chở con bé đến một luật sư quen, nhờ giúp cho ly dị theo yêu cầu nài nỉ của con bé. Luật sư giải thích cho con bé xong, thì con bé vui mừng, nhờ chú giúp con đi tìm phòng để "ở ké" (share) nhá. Luật sư nói, "Được". Rồi chi tiết hơn. "Chú tìm nhà cho con trước đi, con về sửa soạn, rồi khi có nhà rồi, bạn con, chờ cả nhà đi làm rồi, rồi sẽ đến chở hai mẹ con xuống đây!"

    Thế là ông "cù lần" này (chính là tui đấy), vội vã đi tìm phòng cho "share", tìm được một căn ưng ý, riêng biệt, không chung đụng với chủ nhà, có cầu tiêu, nhà tắm riêng đàng hoàng, giá rẻ chỉ có $500/ một tháng. Tui móc ví ra, đặt cọc cho "cô cháu cưng" rồi báo cho "cô cháu hờ" liền. Chỉ môt ngày sau, cô bạn đưa hai mẹ con cháu xuống, lại còn kèm thêm một bà già, mà cháu nói là "người làm cũ". Được căn phòng sạch sẽ, con bé vui lắm, tíu tít đi nấu mì cho ông "chú hờ" ăn. Bà "người làm cũ" này rất ít nói, chỉ lẳng lặng lo dọn dẹp rồi cho "con bé con" ăn. Tui vui vẻ, đi về.

    Chỉ hai ngày sau, cô chủ nhà cho thuê phòng, gọi tui tới tấp:
    "Chú ơi! Sao con bé này nó có nhiều bồ quá! Sau khi nó dọn vào, là nó lên laptop, chít chát lia chia. Cháu đi qua lúc nào cũng thấy nó chít chát với đàn ông, cười đùa hớn hở!"

    Tui nghe xong, thấy bắt đầu nghi nghi. Hôm sau nữa, cô chủ nhà lại gọi:
    "Chú ơi! Hôm nay cháu thấy ông chồng con bé rồi. Già nhưng hiền. Ông tới đưa con bé đi chợ. Hiền khô à!".

    "Ủa, sao con bé nó nói là chồng nó hành nó dữ lắm?"
    "Không phải đâu, chú ơi! Nó xạo đấy! Ông chồng nó vừa về, là mấy thằng con trai khác tới liền! Cháu nghĩ con nhỏ này muốn bỏ chồng già, nên kiếm chuyện!"


    Đúng y như thế, chỉ khoảng ba tuần sau, cô chủ nhà gọi, hốt hoảng:
    "Chú ơi! Nó dọn đi rồi! Có một thằng đi Mẹc-xê-đì đến đón đi. Nó dọn ráo rồi. Cái bà già kia cũng đi theo, mà chú biết không, bà đó là mẹ nó đó, không phải người làm đâu! Cháu nghe hai mẹ con nó nói chuyện. Thì ra là con nhỏ này bắt thằng chồng phải bảo lãnh cho cả hai mẹ con nó sang, rồi bây giờ chán chồng già, muốn chồng trẻ, nên kiếm chuyện để thôi!"

    Nghe xong, tui nhớ lời mẹ mắng khi còn trẻ, "Cái thằng Tiến này, chỉ thích làm chuyện bao đồng. Lanh chanh như mèo đái bếp. Có ngày vỡ cả mặt!" Rồi tui nhìn gương, tự nhiên thấy mặt mình giống con mèo vàng mà tui nuôi hồi nẫm thiệt. Nhìn mãi lại thấy hình như giống con cù lần hơn!
    Thôi, kệ mẹ nó! Đứa nào gian ác thì Trời thế nào cũng phạt. Mình cứ ở phải, Trời thương. Còn hơn chán vạn thằng già về quê lấy vợ trẻ.

    Tui có một ông anh kết nghĩa, ông có thằng con trai hơn 35 tuổi rồi mà chưa có vợ. Ông nhờ vả tui, "Chú giúp cháu tìm môt cô vợ ngoan hiền nhé!"
    Tui lại nhận lời ngay, cầy cục đi kiếm vợ cho thằng cháu kỹ sư, giầu lắm, lương năm hồi 1995, 1996 mà hơn 200 ngàn đô/năm! Tui đưa tới chổ ba nhà quen biết, toàn là dân trí thức, con gái chơi piano réo rắt, hoặc công, dung, ngôn, hạnh đủ bề, mà thằng cháu này hình như mù mờ nên chê tuốt hết làm cho tui quê đến…. hai cục! Môt năm sau, nghe nói nó về Việt Nam cưới một cô Á hậu, đẹp hơn tiên trên trời. Tui cũng mừng cho nó. Ai dè, khoảng bốn năm sau, con vợ nó đẻ cho nó ba đứa rồi thì cứ nã tiền chồng để mang về Việt Nam cho gia đình. Thằng cháu kỹ sư khờ này thấy vợ tiêu tiền quá trớn, thì sợ, đem giấu tiền lung tung, đằng sau TV, trong kẹt tủ lạnh, trong chái nhà… Nhưng rồi cũng tới số!

    Ngày kia, cô vợ đòi chồng đưa $20,000 về biếu mẹ sửa nhà. Chồng nghiến răng đưa tiền mà tim đập bùm bụp, bùm bụp… Vợ về được có hai ngày, gọi điện thoại qua, nói chồng đưa thêm $20,000 nữa! Chồng giận điên lên, mua ngay vé máy bay về Việt Nam, gây gổ. Thế là mắc bẫy gái Việt. Vừa vào nhà, là chồng gây liền. Vợ chống nạnh, cãi um, lại còn mắng chồng là keo kiệt, ngu đần... đủ thứ! Chồng giận điên lên nhào tới tát vợ. Vợ nhân cơ hội ngã lăn xuống sàn, rồi vớ ngay cái phôn để sẵn, gọi công an, đã phục sẵn từ hồi nào. Thế là a lê hấp! Một lũ công an đã được tiền từ trước, nhào dô, còng tay thằng chồng, đưa vào đồn làm biên bản. Trong khi đó thì vợ tự xé rách áo quần, cào mình cho sướt máu ra, rồi đến bác sĩ xin giấy chứng thương, kèm theo một sấp giấy cụ Hồ. Có biên bản công an, biên bản bác sĩ, anh chồng phải ngồi tù 6 tháng. Vợ bay một mạch về lại Mỹ, đục tường, đập TV, gỡ mái nhà... tìm tiền, lấy sạch trơn trương mục tài khoản ngân hàng (Bank account) của chồng, rồi đăng báo bán nhà, giả chữ ký của chồng luôn...

    Ông bố chồng, người anh kết nghĩa của tui, chạy về Việt Nam, quỳ xuống lạy con dâu, trước cả gia đình, "Bố lạy con! Con đã lấy hết tiền, tài sản của chồng rồi, con làm ơn thả chồng con ra, cho nó khỏi đi tù, mất việc làm ở Mỹ. Bố đội ơn con!"
    Gia đình vợ thấy thông gia khốn khổ quá, cũng nói vào, để cho con rể được thả sớm! Dĩ nhiên, sau khi bố con kia lếch thếch về Mỹ rồi, thì cả nhà bên vợ mở tiệc ăn tiệc, mừng vì trúng mánh lớn cả triệu đô…
    Nhà có mấy đứa con gái, lại chuẩn bị một chiêu mới, dụ mấy chàng "Vịt Cừu cù lần"

    Còn tui, thỉnh thoảng gặp mấy anh chàng, tóc đã hai màu, mà đi với gái trẻ, tôi muốn thắp nhang vái cho mấy chàng, có thể mất tiền, mà không bị ở tù… Chí ít thì cũng như một người bạn trẻ của tui, một kỹ sư, bảo lãnh cho một cô cũng Hoa hậu gì đó ở bển, sang Mỹ vài năm thì đá đít chồng, lấy một anh làm kế toán (Finance), làm anh chồng tức điên, gần như mắc bệnh tâm thần, phải điều trị vài tháng, sút cả hai chục ký lô, người gầy như con mắm. Chàng này may mắn hơn, và có lý trí hơn, nên sau khi đã hồi phục, tức mình đi học làm bác sĩ về Đau nhức, rồi lấy một cô vợ trẻ đẹp hơn, ngon lành hơn cô Hoa hhôi kia, mà giờ này đã lấy đến người chồng thứ ba….

    Còn tui… đôi khi nghĩ lại cũng nhận là mình có "cù lần", bị "gái gạt", chỉ vì tính hay thương người đặt không đúng chỗ, nhưng chung cuộc, lại thấy hay hay… Đời có sóng, có gió, mới thật thú vị. Già rồi, nhớ chuyện xưa, cười một mình.

    Lượm lặt

  • Font Size
    #2
    Thật đáng sợ khi nói về các "cạm bẩy đời" vì chúng không chừa một ai, kể cả người có "học cao hiểu rộng", chỉ cần chút sơ sẩy là "dính bẩy" ngay!! Nếu có chuyện "nhân quả", "ác giả ác bào" thật sự xảy ra trên đời này, may ra mới răn được người đời, nghiêm trị kẻ gian manh nhất là những ai có lòng "tà tâm", dùng mưu sâu kế độc để lợi dụng người tốt bụng!!!

    Có tấm lòng tốt, nhân ái chưa đủ mà cần phải biết nhìn người, nhìn việc mới nắm hiểu rõ ràng người nào hội đủ điều kiện để được trợ giúp trên tinh thần tương trợ tương ái!!!

    Không có gì đáng xấu hổ nếu bản thân luôn nghỉ tốt cho người khác và sẳn sàng trợ giúp trong khả năng của mình. Ở VN vẩn có nhiều tấm gương sáng chói về việc thiện nguyện hỗ trợ giúp người khó khăn, tiếc thay không thấy được ghi nhận rộng rãi ngoại trừ trên các kênh video của YouTube!!!

    Comment

    Working...
    X