Announcement

Collapse
No announcement yet.

Đến một độ tuổi nào đó, người ta chỉ cần có hai chữ: "Bình Yên"

Collapse
X
Collapse
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Font Size
    #1

    Đến một độ tuổi nào đó, người ta chỉ cần có hai chữ: "Bình Yên"

    Một khi trái tim đã không còn đủ chỗ để khắc thêm những vết thương lòng, một khi những chặng đường từng bước qua đã đủ đầy sóng gió, người ta không thèm những cảm xúc thăng trầm thất thường, mà họ cần có một cảm giác an yên và bình lặng. Đến một độ tuổi nào đó, người ta chỉ cần hai chữ: "Bình Yên".

    Có những tháng năm trôi chảy dần đi, những mối giao tiếp cũ, người quen hay người lạ cũng chỉ là ranh giới nhạt nhòa. Những người đã từng thề hẹn, yêu quý trọn đời, đã từng ôm lấy nhau nghẹn ngào trong giờ phút chia xa cũng đã mất tích trong biển người mênh mông.

    Tình cảm không thắng được thời gian, không thắng được gánh nặng cuộc sống, không thắng được sức ép của số phận.
    Người mà chúng ta gắn bó cũng chỉ là một thời thoáng qua. Cái mà chúng ta cần chỉ là cảm giác an toàn, có hay không có tình bạn, tình yêu cũng chẳng còn gì quan trọng nữa.

    Thật ra, đến một độ tuổi nào đó, chúng ta chỉ còn mong ước được có cuộc sống ổn định, bình yên. Và đôi lúc, chúng ta cũng hoài niệm, cũng thương nhớ về cái thời mơ mộng ngày xưa, nhưng trên thực tế, chẳng còn đủ mạnh mẽ, chẳng còn đủ can đảm, và cũng chẳng còn đủ chút điên khùng để vứt bỏ hết thảy cho tình yêu.

    —•••—
    Cái gọi là hạnh phúc lâu bền chỉ là một đời yên ổn, lúc khó khăn có người đưa tay ra nắm lấy, lúc mệt mỏi có người đưa lưng để tựa vào, bình bình đạm đạm mà đi qua năm tháng dài rộng…

    Thế nên, đừng nói rằng cuộc sống này khô khan, đừng nói rằng tuổi đời càng lớn thì con người càng mất dần các cảm xúc lãng mạn, chẳng phải vì những năm tháng hoa niên đẹp nhất, chúng ta đã đánh đổi và hi sinh quá nhiều cho tình cảm, nhưng rồi số phận vẫn phải rẽ ngang đó hay sao?

    Những thứ có khả năng mang đến hạnh phúc cũng đồng thời cũng khiến cho người ta cảm thấy đau khổ. Tình yêu khi làm giàu đẹp tuổi trẻ bao nhiêu thì cũng gây ra chừng ấy đau khổ bấy nhiêu.

    Những người bước qua đời nhau, không ít thì nhiều cũng từng một lần khiến cho người ta cảm thấy mỏi mệt, thấy muốn khép lòng lại. Yêu càng nhiều, đôi lúc người ta lại càng thấy sợhơn. Vì những giận hờn, những nghi ngờ, những lần cãi vả lẫn chia tay đã từng bao lần rút hết tâm lực và khiến cho người ta như bị cạn kiệt hết sức lực.

    Một lúc nào đó, tuổi trẻ sẽ qua, người ta khó có thể yêu một cách lãng mạn, khó có thể yêu không toan tính khi đầu óc đã thấu hiểu đầy đủ sự đời. Và tình yêu đôi lứa khi không còn đơn thuần là chuyện của hai trái tim cùng một nhịp đập nữa.
    —•••—
    Người ta không còn thời gian cho sự thử thách, cho sự tìm kiếm mà chỉ cần có điều chắc chắn. Chẳng còn thể nào yêu vì cái đẹp, chẳng thể nào yêu vì một phút xao lòng, chẳng thể yêu vội vì cần có một người gọi là người yêu nữa.

    Yêu một người hiền lành, tử tế, người ta không còn nơm nớp một ngày bị phản bội, một ngày phải buông tay, một ngày phải chịu những đắng cay không mong đợi. Cảm giác cứ lo lắng về một điều đáng sợ có thể xảy ra bất cứ lúc nào, còn hoang mang hơn cả việc bản thân mình trực tiếp trải qua điều ấy.

    Người ấy mang nhiều nét cảm giác hơn về một gia đình. Khi cha mẹ già đi, gia đình mà người ta từng lớn lên hẳn có một ngày không còn nguyên vẹn. Rồi người ta cũng cần một mái ấm cho mình, cần một căn nhà nhỏ với giàn hồng trước ngõ, mơ về những đứa trẻ thơ với gian bếp sực nức mùi thơm.

    Người ta sẽ có đủ lý trí hơn về việc chọn một người tử tế để đồng hành, vì họ cũng cần một người vợ người chồng tốt, con cái họ cũng cần một người cha người mẹ tốt.

    Có thể không yêu điên cuồng nhưng sẽ thương bền bỉ. Trưởng thành, trái tim ai cũng bị xoay quần bằng hàng vạn bão giông ngoài cánh cửa, họ chẳng cần ai khiến cho trái tim bị loạn nhịp thêm.
    —•••—
    Điều mà người ta cần nhiều nhất vẫn một bến đỗ, để cho họ cái cảm giác an toàn, nơi mọi bão giông nằm lại phía sau cánh cửa. Thứ mà cho họ cái cảm giác rằng, dù cả thế giới có quay lưng, dù một ngày họ mất tất cả, vẫn còn đó một điều cuối cùng ở lại cùng với mình.

    Người sống có đạo đức, sống tử tế sẽ luôn tạo cho người ở bên cạnh mình các cảm giác bình yên. Người ấy sống thiện lương nên sẽ tạo cho niềm tin rằng, những con đường cả hai đang đi là đúng.

    Người ấy đủ lòng nhân hậu để tha thứ những lỗi lầm của người khác, người ấy đủ sự bao dung để không làm cho ai cảm giác là người bị thua thiệt.
    Người ấy sẽ cùng ta chở che nhau bằng những sự cảm thông, nhường nhịn.

    Chẳng cần hai người xem nhau là thế giới, chỉ cần nắm tay nhau bình yên vượt qua năm dài tháng rộng trên thế gian này.

    Sưu tầm
    Attached Files
    Last edited by trungthuc; 04-22-2022, 02:01 PM.
Working...
X