" NHỮNG CON HỔ RỪNG GIÀ " SA CƠ !
Trung Đoàn 5, Sư Đoàn 2 Bộ Binh VNCH, một trung đoàn nổi tiếng có những người lính quả cảm, đánh đồn xuất quỉ nhập thần bởi họ được đào tạo bài bản từ kiến thức địa lý, kiến thức quân sự, chính trị, văn chương cho đến võ thuật, phương cách sử dụng vũ khí ...
Họ được mệnh danh là :
- " Những con hổ rừng già "...
- Ông K., người tham gia trận đánh nhưng thoát chết, trầm ngâm nói :
- “Phần lớn những người lính trong Trung Đoàn 5/ Sư Đoàn 2 BB, có gốc gác miền Nam, do thuyên chuyển, họ về Quảng Nam.
Lý do chính để họ có mặt ở đây là vì phần lớn bọn việt cộng nằm vùng ở Quảng Nam có cơ số bọn đặc công ở đây khá lớn. Phần đông các Chiến Sĩ VNCH này nói giọng miền Nam, họ là những người trí thức, nói năng nhẹ nhàng, lịch sự và thường giúp đỡ bà con trong thôn chứ không như bọn du kích thổ phỉ ...”, theo lời kể của ông K., một nhân chứng sống sót kể lại.
Kể lại trận đánh, ôn.g K. cho biết thêm :
- “Bắt đầu từ rạng sáng ngày 20/ 03/ 1975, phần lớn các tuyến phòng thủ của Vùng 1 Chiến Thuật đã lung lay, quân xâm lược cộng sản Bắc Việt tràn vào ngày một nhiều.
Ngày 21/ 03/ 1975, nhiều tuyến phòng thủ Quảng Đà (tên gọi cũ) đã rạn nứt.
- “Ngày 22 tháng 3, nhiều binh chủng rút quân từ núi ra biển, thoát lên tàu. Có một số đơn vị bị mắc kẹt do có quá nhiều lính bị thương và họ vẫn muốn tiếp tục chiến đấu bảo vệ vòng đai chiến sự của mình.
- “ Trường hợp nhóm chiến sĩ thuộc Trung Đoàn 5 - Sư Đoàn 2 Bộ Binh VNCH là một điển hình của tinh thần chiến đấu can trường này .
Thay vì rút quân về phía biển, họ tiếp tục trụ lại khu vực thôn Dương Lâm để chiến đấu chống lại lũ giặc cướp xâm lược từ phương bắc.”
Ngày 23/ 03/ 1975, có thêm một nhóm chiến sĩ khác thuộc binh chủng Thủy Quân Lục Chiến tiến về thôn Dương Lâm, hợp với nhóm chiến sĩ Trung Đoàn 5.
Cũng trong ngày 23 này, có thêm nhiều nhóm nhỏ chiến sĩ thuộc các đơn vị khác (đã trúng thương) đưa thương binh vào chùa Dương Lâm nương nhờ vào sự bảo vệ của nhóm chiến sĩ Trung Đoàn 5 và nhóm vừa “tăng cường,” để các y tá chăm sóc cho các thương binh.
Ngày 24 tháng 3 , bọn giặc cướp Bắc Việt xâm lược chiếm đồn 159 trên đỉnh đồi Phú Ninh, nằm phía Tây Nam, cách chùa Dương Lâm chừng 3km. Đồng thời, đồn 162 - Núi Cấm cũng bị chiếm trong ngày này.
Bốn phía là quân đối phương, nhóm chiến sĩ thuộc Trung Đoàn 5 và nhiều thương binh của các binh chủng bạn trong chùa Dương Lâm rơi vào thế bị cô lập hoàn toàn.
Phía quân Bắc Việt bắt đầu nã đạn vào chùa Dương Lâm. Các chiến sĩ VNCH chưa có phản ứng gì, họ tranh thủ đào hầm, đào hào và canh chừng, chưa nổ súng.
Đến chiều ngày 24 tháng 3, sau một ngày bắc loa kêu gọi đầu hàng nhưng không thấy động tĩnh nào, bọn giặc cướp xâm lược bắt đầu nã súng vào khu vực khuôn viên chùa Dương Lâm.
Lúc này, có nhiều thương binh của VNCH đã treo áo lên nòng súng làm cờ trắng, ra trước sân chùa đầu hàng. Nhưng khi họ bước ra đến sân chùa thì tiếng súng bắn tỉa của bọn giặc cướp xâm lược nổ đanh điếng, họ ngã quỵ.
Những người lính trong chùa bắt đầu nã súng dữ dội về phía đối phương, đẩy lùi [/i][/color][/size][/b] bọn giặc cướp Bắc Việt xâm lược lên phía núi.
Chừng 3 giờ chiều, một tên đặc công Bắc Việt mang lựu đạn bò vào chùa, vào đến giếng nước phía Đông sân chùa thì hắn bị phát hiện và bị bắn chết.
Phía quân Bắc Việt hạ lệnh bắn xối xả B.40, B.41 vào chùa Dương Lâm[/i][/color][/size][/b] . Trong bắn ra, ngoài bắn vào, trận pháo hai bên kéo dài chừng 3 giờ đồng hồ thì cả hai bên im hơi lặng tiếng.
Những người lính VNCH còn sống sót trong chùa bắt đầu rút ra khỏi chùa, luồn người dọc theo bờ rào trồng hoa râm bụt của chùa.
Lúc này, phía quân cộng sản Bắc Việt xâm lược ngồi trên những đồi cao quan sát và hạ tầm súng xuống ngang mặt đất, nhắm ngay vào bờ rào hoa râm bụt và nổ trực xạ liên tục.
Toàn bộ những người lính rút theo hướng bờ rào ngã xuống chết không còn sống sót người nào.
Còn một người duy nhất - ông K. (người chúng tôi không tiện nêu tên, đã trải qua lao tù cộng sản, hiện đang sống trong một huyện miền núi hẻo lánh ở Quảng Nam) - còn sống sót được nhờ băng ruộng phía bên hông chùa chạy thắng ra nhà dân, cải trang thành thường dân và rút về Tam Kỳ.
Lúc này, toàn bộ phủ lỵ Tam Kỳ đã treo cờ của bọn cộng sản Bắc Việt xâm lược.
Sau trận đánh hơn một tuần, không ai dám đi ngang qua khu vực chùa Dương Lâm bởi mùi máu tanh và tiếng quạ kêu, đêm thì chim cú kêu và tiếng mèo hoang gào rú nghe hết sức thê lương rợn người như những tiếng réo gọi vong hồn những người đã ngã xuống trong cô đơn và uất hận !
Sau đó, người dân thôn Dương Lâm bắt buộc phải kéo nhau lên chùa để thu gom xác người chết đem đi chôn cất.
Nói là chôn cất nhưng thật ra, lúc đó không ai dám bày tỏ lòng kính ngưỡng hay thương cảm đối với những người lính đã chết mà vốn trước đây có người còn là ân nhân của thôn vì sợ bọn lính Bắc Việt hèn hạ trả thù.
Chính vì vậy mà sự chôn cất rất qua quýt, chôn để mà có chôn, tránh tình trạng thú vật ăn mất xác và mùi tử thi bay khắp thôn.
Chôn không có vải bọc thi thể như những người lính trên bãi biển An Dương ở Phú Vang, Huế mà chỉ phân nhóm ra, đào một cái hố sâu chừng 1.5 mét, lùa toàn bộ xác người xuống đó và lấp đất lại.
Trung Đoàn 5, Sư Đoàn 2 Bộ Binh VNCH, một trung đoàn nổi tiếng có những người lính quả cảm, đánh đồn xuất quỉ nhập thần bởi họ được đào tạo bài bản từ kiến thức địa lý, kiến thức quân sự, chính trị, văn chương cho đến võ thuật, phương cách sử dụng vũ khí ...
Họ được mệnh danh là :
- " Những con hổ rừng già "...
- Ông K., người tham gia trận đánh nhưng thoát chết, trầm ngâm nói :
- “Phần lớn những người lính trong Trung Đoàn 5/ Sư Đoàn 2 BB, có gốc gác miền Nam, do thuyên chuyển, họ về Quảng Nam.
Lý do chính để họ có mặt ở đây là vì phần lớn bọn việt cộng nằm vùng ở Quảng Nam có cơ số bọn đặc công ở đây khá lớn. Phần đông các Chiến Sĩ VNCH này nói giọng miền Nam, họ là những người trí thức, nói năng nhẹ nhàng, lịch sự và thường giúp đỡ bà con trong thôn chứ không như bọn du kích thổ phỉ ...”, theo lời kể của ông K., một nhân chứng sống sót kể lại.
Kể lại trận đánh, ôn.g K. cho biết thêm :
- “Bắt đầu từ rạng sáng ngày 20/ 03/ 1975, phần lớn các tuyến phòng thủ của Vùng 1 Chiến Thuật đã lung lay, quân xâm lược cộng sản Bắc Việt tràn vào ngày một nhiều.
Ngày 21/ 03/ 1975, nhiều tuyến phòng thủ Quảng Đà (tên gọi cũ) đã rạn nứt.
- “Ngày 22 tháng 3, nhiều binh chủng rút quân từ núi ra biển, thoát lên tàu. Có một số đơn vị bị mắc kẹt do có quá nhiều lính bị thương và họ vẫn muốn tiếp tục chiến đấu bảo vệ vòng đai chiến sự của mình.
- “ Trường hợp nhóm chiến sĩ thuộc Trung Đoàn 5 - Sư Đoàn 2 Bộ Binh VNCH là một điển hình của tinh thần chiến đấu can trường này .
Thay vì rút quân về phía biển, họ tiếp tục trụ lại khu vực thôn Dương Lâm để chiến đấu chống lại lũ giặc cướp xâm lược từ phương bắc.”
Ngày 23/ 03/ 1975, có thêm một nhóm chiến sĩ khác thuộc binh chủng Thủy Quân Lục Chiến tiến về thôn Dương Lâm, hợp với nhóm chiến sĩ Trung Đoàn 5.
Cũng trong ngày 23 này, có thêm nhiều nhóm nhỏ chiến sĩ thuộc các đơn vị khác (đã trúng thương) đưa thương binh vào chùa Dương Lâm nương nhờ vào sự bảo vệ của nhóm chiến sĩ Trung Đoàn 5 và nhóm vừa “tăng cường,” để các y tá chăm sóc cho các thương binh.
Ngày 24 tháng 3 , bọn giặc cướp Bắc Việt xâm lược chiếm đồn 159 trên đỉnh đồi Phú Ninh, nằm phía Tây Nam, cách chùa Dương Lâm chừng 3km. Đồng thời, đồn 162 - Núi Cấm cũng bị chiếm trong ngày này.
Bốn phía là quân đối phương, nhóm chiến sĩ thuộc Trung Đoàn 5 và nhiều thương binh của các binh chủng bạn trong chùa Dương Lâm rơi vào thế bị cô lập hoàn toàn.
Phía quân Bắc Việt bắt đầu nã đạn vào chùa Dương Lâm. Các chiến sĩ VNCH chưa có phản ứng gì, họ tranh thủ đào hầm, đào hào và canh chừng, chưa nổ súng.
Đến chiều ngày 24 tháng 3, sau một ngày bắc loa kêu gọi đầu hàng nhưng không thấy động tĩnh nào, bọn giặc cướp xâm lược bắt đầu nã súng vào khu vực khuôn viên chùa Dương Lâm.
Lúc này, có nhiều thương binh của VNCH đã treo áo lên nòng súng làm cờ trắng, ra trước sân chùa đầu hàng. Nhưng khi họ bước ra đến sân chùa thì tiếng súng bắn tỉa của bọn giặc cướp xâm lược nổ đanh điếng, họ ngã quỵ.
Những người lính trong chùa bắt đầu nã súng dữ dội về phía đối phương, đẩy lùi [/i][/color][/size][/b] bọn giặc cướp Bắc Việt xâm lược lên phía núi.
Chừng 3 giờ chiều, một tên đặc công Bắc Việt mang lựu đạn bò vào chùa, vào đến giếng nước phía Đông sân chùa thì hắn bị phát hiện và bị bắn chết.
Phía quân Bắc Việt hạ lệnh bắn xối xả B.40, B.41 vào chùa Dương Lâm[/i][/color][/size][/b] . Trong bắn ra, ngoài bắn vào, trận pháo hai bên kéo dài chừng 3 giờ đồng hồ thì cả hai bên im hơi lặng tiếng.
Những người lính VNCH còn sống sót trong chùa bắt đầu rút ra khỏi chùa, luồn người dọc theo bờ rào trồng hoa râm bụt của chùa.
Lúc này, phía quân cộng sản Bắc Việt xâm lược ngồi trên những đồi cao quan sát và hạ tầm súng xuống ngang mặt đất, nhắm ngay vào bờ rào hoa râm bụt và nổ trực xạ liên tục.
Toàn bộ những người lính rút theo hướng bờ rào ngã xuống chết không còn sống sót người nào.
Còn một người duy nhất - ông K. (người chúng tôi không tiện nêu tên, đã trải qua lao tù cộng sản, hiện đang sống trong một huyện miền núi hẻo lánh ở Quảng Nam) - còn sống sót được nhờ băng ruộng phía bên hông chùa chạy thắng ra nhà dân, cải trang thành thường dân và rút về Tam Kỳ.
Lúc này, toàn bộ phủ lỵ Tam Kỳ đã treo cờ của bọn cộng sản Bắc Việt xâm lược.
Sau trận đánh hơn một tuần, không ai dám đi ngang qua khu vực chùa Dương Lâm bởi mùi máu tanh và tiếng quạ kêu, đêm thì chim cú kêu và tiếng mèo hoang gào rú nghe hết sức thê lương rợn người như những tiếng réo gọi vong hồn những người đã ngã xuống trong cô đơn và uất hận !
Sau đó, người dân thôn Dương Lâm bắt buộc phải kéo nhau lên chùa để thu gom xác người chết đem đi chôn cất.
Nói là chôn cất nhưng thật ra, lúc đó không ai dám bày tỏ lòng kính ngưỡng hay thương cảm đối với những người lính đã chết mà vốn trước đây có người còn là ân nhân của thôn vì sợ bọn lính Bắc Việt hèn hạ trả thù.
Chính vì vậy mà sự chôn cất rất qua quýt, chôn để mà có chôn, tránh tình trạng thú vật ăn mất xác và mùi tử thi bay khắp thôn.
Chôn không có vải bọc thi thể như những người lính trên bãi biển An Dương ở Phú Vang, Huế mà chỉ phân nhóm ra, đào một cái hố sâu chừng 1.5 mét, lùa toàn bộ xác người xuống đó và lấp đất lại.
Comment