HÀO KIỆT PHƯƠNG NAM : " AI ĐẦU HÀNG , NHƯNG TAO THÌ KHÔNG - Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng TĐ 38 BĐQ Trần Đình Tự
Thiếu Tá Trần Đình Tự, sinh năm 1943 ở Hà Nội, thuở nhỏ học Tiểu Học Ngô Sĩ Liên (phố Hàm Long).
Năm 1954 được 11 tuổi, Tự được cha mẹ đem vào Miền Nam theo cuộc di cư vĩ đại.
Tại Sàigòn, Tự học Trung Học nơi ngôi trường có truyền thống giáo dục tốt đẹp và kỹ lưỡng vì trước đó trường thuộc hệ thống quản trị và chương trình dạy dỗ do Giáo Hội Công Giáo Việt Nam :
- Trường Hồ Ngọc Cẩn.
Tuy được hoãn dịch vì trong gia đình đã có hai người anh đang phục vụ trong những cơ quan trực thuộc quy chế quân đội ; thế nhưng, Trần Đình Tự đã làm đơn, đem đến Bộ Quốc Phòng để nộp xin tình nguyện được gia nhập quân đội. Anh xin đi học Khoá 14 Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức.
Mãn khoá, Trần Đình Tự được bổ sung tài nguyên sĩ quan cho Trung Tâm Huấn Luyện Chi Lăng ở miền Tây Nam Phần.
Sau sáu tháng, anh làm đơn xin tình nguyện được phục vụ trong binh chủng Biệt Động Quân.
Anh được toại nguyện và về Tiểu Đoàn 33 BĐQ ở Biên Hoà. (Sài Gòn trong tôi/BV)
Tháng 2-1971, trong cuộc hành quân trực thăng vận xuống căn cứ của sư đoàn 7 cộng sản, trong lúc giao tranh Tự bị trúng mảnh đạn pháo vào đầu, anh được chuyển về Tổng Y Viện Cộng Hoà, rời khỏi Tiểu Đoàn 33 BĐQ từ đó.
Mùa hè 1972, bọn lính đánh thuê tay sai của khối cộng sản quốc tế Trung Cộng – Liên Xô là cộng sản Bắc Việt ồ ạt dùng đại quân, đại pháo tấn công xâm lược miền Nam VN trên khắp các mặt trận, nặng nhất lúc đó là mặt trận Quảng Trị, hàng chục sư đoàn chính quy vượt sông Bến Hải, vượt biên giới Việt Lào, đồng loạt tấn công.
Do đó, Bộ TTM/ QĐ VNCH đã điều động Liên Đoàn 5 BĐQ không vận ra tăng cường cho mặt trận Quân Khu 1
Cũng lại tháng 2-1972, sư đoàn 308 tổng trừ bị của bọn cs, xe tăng, đại pháo tấn công điên cuồng LĐ 5 BĐQ, sự chênh lệch quá đáng về lực lượng đã khiến LĐ 5 BĐQ phải vừa đánh vừa lui dần về phía sau để chờ sự tăng viện, nhưng đến khu vực cầu Trường Phước, đoạn Quốc Lộ I cũ, LĐ 5 BĐQ bị lọt ổ phục kích của một trung đoàn VC tăng cường đơn vị pháo.Liên Đoàn 5 BĐQ
Tiểu Đoàn 38 BĐQ do :
- Thiếu Tá Vũ Đình Khang chỉ huy
- Trần Đình Tự – Sĩ Quan Hành Quân (Trưởng Ban 3) nhận lệnh của Trung Tá Liên Đoàn Trưởng Ngô Minh Hồng phải đánh cản hậu, bằng mọi cách phải chặn đứng sức tiến của địch để Liên Đoàn rút qua sông (gồm TĐ30, TĐ33 và BCH/ LĐ). (Sài Gòn trong tôi/BV)
Tiểu Đoàn 38 BĐQ đã hoàn thành nhiệm vụ, riêng hai vị sĩ quan đầu đàn của đơn vị cũng hoàn thành trách nhiệm là ở lại sau cùng để “con cái” qua sông an toàn và cuối cùng chính hai ông thẩm quyền :
- Vũ Đình Khang, Trần Đình Tự lọt vào tay giặc trở thành tù binh.
Lý do lãng xẹt :
- Cả hai không biết bơi, loay hoay cùng mấy người hộ tống đang “nghĩ kế” để vượt con rắn lục thì bị giặc đến bắt và “cõng” qua sông Bến Hải đem về giam tại trại tù Lạng Sơn.
Năm 1973 – Hiệp định Paris – ngưng bắn da beo, da cọp. Trao đổi tù binh, Trần Đình Tự lại trở về với gia đình Mũ Nâu, gắn bó đời mình với binh chủng BĐQ.
Anh được thăng cấp Thiếu Tá và được cử làm Tiểu Đoàn Trưởng TĐ 33 BĐQ thay thế vị chỉ huy cũ, được điều động đi chỉ huy một đơn vị khác.
Những ngày bão lửa, cuồng lưu của bom đạn đã qua. Hiệp định đình chiến đã ký kết, nhưng vẫn chưa có hoà bình.
Giao tranh vẫn liên tục nơi này nơi kia. Liên đoàn 5 BĐQ đã cải danh thành LĐ32 BĐQ, cũng đã và đang cùng các LĐ/BĐQ khác bảo vệ tỉnh Bình Long. Mặt trận An Lộc, vẫn nặng nề trong âm mưu xâm lược của cộng sản.
Tháng 3-1975, trên toàn lãnh thổ VNCH tự nhiên vỡ ra từng mảng sau khi Ban Mê Thuột thất thủ.
Hết nơi này “di tản chiến thuật” lại đến chỗ kia “tái phối trí” [/i][/color][/size][/b].
LĐ 32 BĐQ lại một lần nữa theo lệnh, rời bỏ An Lộc để về tại phối trí, thiết lập tuyến phòng thủ bảo vệ tầm xa cho thủ đô Sàigòn, tuyến bố trí kéo dài một vòng cung từ Khiêm Hanh (Bầu Đồn) Tây Ninh kéo dài qua con Suối Cao - Gò Dầu, tạo thành một cái đê chặn đứng cơn nước lũ cộng sản từ các mật khu Dương Minh Châu, Bời Lời, Bến Cát (Tam Giác Sắt) không cho con lũ này chảy về Sàigòn.
Áp lực có nặng nề, cường độ giao tranh ngày càng cao, đạn pháo giã gạo trên đầu mỗi giờ mỗi tăng.
Những người lính Mũ Nâu LĐ32BĐQ dưới sự chỉ huy điềm tĩnh và gan lì của Thuận Thiên (Trung Tá Lê Bảo Toàn) vẫn giữ vững phòng tuyến, chưa có khúc ruột nào bị cắt đứt hay chọc thủng và dĩ nhiên TĐ38 cùng các đơn vị bạn TĐ30, TĐ33, Đại Đội Trinh Sát 5 BĐQ. (Sài Gòn trong tôi/BV)
Thế nhưng vận nước đã đến lúc phải chịu đau thương, thân phận người lính VNCH có chiến đấu dũng mãnh như sư tử đến lúc bị bức tử, đành phải nhẫn nhục buông súng.
Đến 11 giờ ngày 30 tháng 4. 1975 tại Trung Tâm Hành Quân của Liên Đoàn, Thuận Thiên nhận được lệnh từ cấp chỉ huy Quân Đoàn :
- ”Hãy ngưng bắn ngay lập tức, ở yên tại chỗ để đợi phía bên kia đến bàn giao khu vực”.
Trung Tá Lê Bảo Toàn chết sững, buông cái ống liên hợp máy truyền tin rớt xuống đầu người lính đang ngồi dưới chân. Ông đổ vật xuống chiếc ghế như cây chuối bị đốn ngang.
Hai mươi năm phục vụ quân ngũ – 19 năm dong ruổi vào ra vùng đạn bom, 5 lần bị thương lần nào cũng thập tử nhất sinh, nhưng chưa bao giờ ông thấy đau như lúc này.
Ông nghẹt thở, buốt trong óc tưởng như ai đang đóng ngập cái đinh 10 phân vào đầu, có lẽ lấy kéo cắt ruột cũng chỉ đau đến thế.
Ông lịm đi, người sĩ quan Hành quân phải gọi khẽ :
- ”Trung Tá !” . Ông gượng đau để lấy lại bản lãnh.
Sau cú “sốc”, Trung Tá Lê Bảo Toàn đã điềm tĩnh trở lại. Ông cầm máy gọi lần lượt từng vị Tiểu đoàn trưởng :
- TĐ 30 Thiếu Tá Nguyễn Ngọc Khoản
- TĐ 33 Thiếu Tá Đinh Trọng Cường,
- TĐ 38 Thiếu Tá Trần Đình Tự. Cả ba đã đáp nhận .
Trung Tá Toàn chậm rãi, ông cố giữ cho tiếng nói của mình, với âm lượng đều đặn như mọi ngày :
- Các anh vặn nhỏ máy, tôi thông báo lệnh quan trọng.
- Im lặng một giây, ông nói tiếp :
- Các anh ra lệnh cho “con cái” buông súng – Tổng Thống Dương Văn Minh đầu hàng rồi. Sẽ có đại diện của “phe họ” đến để bàn giao. Cám ơn các anh, các vị Tiểu Đoàn Trưởng, các Sĩ Quan trong Liên Đoàn.
Tôi cũng đặc biệt cám ơn các anh em Hạ Sĩ Quan, binh sĩ. Chúng ta đã bấy lâu công tác, sống chết với nhau.
Nay, nhiệm vụ của tôi kể như đã chấm dứt, tôi không còn trách nhiệm với Liên Đoàn nữa. Thân chào tất cả anh em trong Liên Đoàn, lời cuối cùng của tôi trong cương vị Liên Đoàn Trưởng là yêu cầu các anh bình tĩnh và chúc tất cả may mắn.
Comment