Tuổi đời cũng cận bát tuần
Bao năm đi hát tưởng chừng đủ khôn
Hiểu rằng bài hát có hồn
Mà tác giả đã gởi trong từng lời
“Việt Nam buồn lắm em ơi”
Câu này đã có từ thời xa xưa
Vào thu, gió lạnh, trời mưa…
Thì buồn chớ chẳng lẽ chưa đủ buồn?
Dính gì đến bọn con buôn?
Dính gì chính trị mà luồn lách ông?
Dẫu cho có bọn cố nông
Ngu si “nhạy cảm” bắt ông sửa lời
Thì ông thưa nó, rằng tôi
Được cha mẹ dạy từ hồi lên ba
Nghề chi cũng giữ nếp nhà
Nếu không bị mắng “xướng ca vô loài”
Nhược bằng chúng có ra oai
Thì ông lại chạy tuốt ra ngoài này
Mỹ tịch ông cầm trong tay
Tiền thuế tui đóng từng ngày nuôi ông
Eo-phe, thực phẩm từng đồng
Tháng tháng cứ lãnh mà không sợ gì
Ông ơi, ông hãy về đi
VIệt Nam buồn lắm, riêng gì “Chiều nay”!
Bao năm đi hát tưởng chừng đủ khôn
Hiểu rằng bài hát có hồn
Mà tác giả đã gởi trong từng lời
“Việt Nam buồn lắm em ơi”
Câu này đã có từ thời xa xưa
Vào thu, gió lạnh, trời mưa…
Thì buồn chớ chẳng lẽ chưa đủ buồn?
Dính gì đến bọn con buôn?
Dính gì chính trị mà luồn lách ông?
Dẫu cho có bọn cố nông
Ngu si “nhạy cảm” bắt ông sửa lời
Thì ông thưa nó, rằng tôi
Được cha mẹ dạy từ hồi lên ba
Nghề chi cũng giữ nếp nhà
Nếu không bị mắng “xướng ca vô loài”
Nhược bằng chúng có ra oai
Thì ông lại chạy tuốt ra ngoài này
Mỹ tịch ông cầm trong tay
Tiền thuế tui đóng từng ngày nuôi ông
Eo-phe, thực phẩm từng đồng
Tháng tháng cứ lãnh mà không sợ gì
Ông ơi, ông hãy về đi
VIệt Nam buồn lắm, riêng gì “Chiều nay”!
Comment