Announcement

Collapse
No announcement yet.

Trò chuyện với ma.

Collapse
X
Collapse
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Font Size
    #1

    Trò chuyện với ma.

    Click image for larger version  Name:	32333-50068.jpg Views:	1 Size:	97.1 KB ID:	188239
    (ảnh minh họa)

    Buổi sáng tháng Ba, Nam tham dự đám tang một người bạn học đồng trường. Sau khi lễ nghi an táng đã được thực hiện ở nhà thờ xong thì quan tài được chuyển đến nghĩa trang đường Talbert, thành phố Huntington Beach, Nam California. Trong khi gia đình và bạn hữu còn trao đổi, chuyện trò rôm rả, thì Nam thả bộ dọc theo các ngôi mộ xây bằng đá hoa cương nằm dọc theo con đường xe di chuyển trong nghĩa trang. Tầm mắt Nam lướt qua từng tấm bia và đọc lẩm bẩm trong miệng tên họ của những người chết. Ông Trần văn T. sinh 1934, mất 1998. Bà Nguyễn Thị N. sinh 1942 mất 2003..

    Đa số những người đã khuất đều lớn tuổi, bất ngờ mắt Nam chạm vào một tấm bia có hình một thiếu nữ khá xinh đẹp với cặp mắt thật buồn. Nam đọc thật chậm những hàng chữ khắc trên tấm bia: Nguyễn thị Ngọc Quyên, sinh năm 1992, mất năm 2009 Trời! Cô bé này mới 17 tuổi đã lìa xa trần thế. Nhưng những hàng chữ bên dưới khắc bằng mầu vàng làm cho Nam còn bàng hoàng hơn: Bố Mẹ và Các Em thương và nhớ con nhiều. Con đã ra đi trong lúc tuổi xuân đang tươi chỉ vì một tên DUI đáng ghét. Cầu nguyện cho con được vui tươi nơi cõi Niết Bàn.

    Đọc xong những giòng chữ mầu vàng, Nam bỗng thấy bàng hoàng khó tả. Một người lái xe say rượu đã cán chết cô bé xinh đẹp này! Không cần nghĩ nhiều, Nam cũng đoán ngay đó không phải là người Việt mình, vì từ nhiều năm nay, sau khi Nam sang Mỹ theo diện H.O., đọc báo hàng ngày, chưa hề thấy có vụ nào mà người Việt mình say rượu lái xe, cán chết người.

    Người Việt bị DUI thì có nhiều, nhưng chỉ giới hạn đến độ lái lạng quạng để bị bắt, chứ chưa thấy có ai say rượu mà phóng bừa, cán chết người như những tay say rượu khác. Một ông Mục Sư, một ông Bác Sĩ, vài anh Mễ say bí tỉ… Riêng một bà Bác Sĩ thì vô tình cúi xuống thay băng cassette, chỉ trong chớp mắt, khi ngẩng lên thì thấy ngay trước mặt là năm người đi xe đạp đang lên dốc. Chiếc xe hơi bà lái đã đập thẳng vào cả năm thể tháo gia đang tập luyện nước rút. Năm chiếc xe đạp văng lên trời và cả năm chàng trai rơi xuống, đập sọ xuống đất, chỉ có hai người sống sót mà gẫy hết chân tay.

    Nam đứng thẫn thờ nhìn tấm ảnh người thiếu nữ có cặp mắt buồn thăm thẳm. Điều lạ lùng là hình như đôi mắt có hồn, có sức thu hút lạ lùng, khiến Nam chợt nhớ đến câu: “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”. Trước mặt Nam hình như là một cánh cửa mở toang cho thấy những ngày tháng cô bé đang vui đùa với chúng bạn trong trường học, tuy không nhẩy chân sáo tung tăng, nhưng khi ôm chiếc cặp trên ngực, tiếng cười của cô vang lên, dòn dã như tiếng thủy tinh vỡ. Những nụ cười sảng khoái, có khi ngửa cả cổ ra sau khi các bạn kể chuyện về cậu này, cậu kia theo đuổi. Và những chọc ghẹo của bạn cùng lớp. Những đối đáp và những tiếng cười. Rồi buổi tối về, nằm sấp trên giường, mắt dán vào chiếc laptop, cười dòn với những khuôn mặt trẻ trung trên màn hình..

    Xúc động lạ lùng, Nam quên cả tiếng chào từ biệt của những người thân quen, sau khi tang lễ đã chấm dứt. Có lẽ Nam sẽ đứng đó mãi nếu không có một giọng nói bất chợt cất bên tai: “Cô này là con gái của ông hả?” Nam ngoảnh lại, thấy một người đàn ông tóc đã muối tiêu đứng cạnh. Nam lúng búng: “Chào.. .chào.. ông” rồi vội và quay đi, lấy tay gạt vội những giọt nước mắt trên má.

    Bước vội ra chỗ đâu xe, Nam đi như chạy có lẽ để tránh tia nhìn của người con gái vẫn theo dõi mình. Ra đến xe, mở cửa bước vào, nhưng Nam không nổ máy mà tì tay trên tay lái. Cặp mắt ma mị của cô bé vẫn theo Nam mãi, khiến anh không thể nào bấm nút cho xe chạy được. Sau chừng năm, mười phút, chịu không nổi, Nam mở cửa xe, đi thẳng tới quầy bán hoa ngoài cổng, mua vội một bó hoa tươi thật lộng lẫy rồi trở lại chỗ cô bé an nghỉ. Đặt bó hoa xuống trên mộ đá, Nam cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô bé, và nói nhỏ: “Cháu yên nghỉ nhé. Chắc chắn nơi chỗ cháu đang… ngụ tốt đẹp hơn cái xã hội trần thế này rất nhiều. Đừng luyến tiếc nó. Cuộc đời này không xứng đáng cho những tâm hồn thanh tao như cháu. Chú thành tâm khấn nguyện cho cháu được bình yên mãi mãi.” Nói xong, Nam cúi đầu lần nữa, gạt nước mắt rồi bước thật nhanh ra xe.

    Rồi cả ngày hôm đó, Nam bơ phờ như người mắc bệnh. Làm việc lụp chụp, sai cái này, sửa cái kia. Cô thư ký thấy thái độ của Nam cũng thắc mắc: “Chú sao vậy? Có bệnh gì không?”. Nam lắc đầu: “Không! Không có gì”.

    Từ ngày li dị vợ, sống môt mình trong căn condo 3 phòng ngủ, Nam không thấy hứng thú đi tìm người bạn đường khác. Với Nam, thế là đủ rồi. Hai đứa con trai đã thành công cả, đứa Dược Sĩ, đứa Kỹ Sư, hai đứa cháu nội, cứ cuối tuần là chúng kéo đến thăm Nam, nấu nướng cho bố. Công việc của Nam là trông coi một văn phòng Thuế Vụ, có hai người thư ký phụ việc. Hôm nay, sau khi hết giờ, Nam về nhà không nấu nướng như mọi khi mà mua hai cái “In & Out burgers” và một gói khoai chiên, ngồi nhâm nhi với một chai bia, trong lúc đầu óc vẫn bị ám ảnh bởi cặp mắt thật sâu của cô thiếu nữ bạc mệnh. Tưởng tượng mình là cha của cô bé, khi cô con gái mất vì tai nạn, không biết Nam sẽ sống như thế nào.

    Xem hai cuốn phim trên Netflix xong, thì Nam đi ngủ. Chiếc giường hôm nay như rộng thêm.

    Chợp mắt không biết bao lâu, chợt Nam giật mình vì nghe có tiếng ai gọi bên tai, tiếng gọi thanh thoát của một thiếu nữ: “Chú! Chú!”

    Bổ choàng dậy, Nam ngơ ngác nhìn quanh. Hình như trời lạnh hơn mọi ngày… Đang bàng hoàng vì tiếng gọi, bỗng chuông điện thoại reo vang… “reng, reng, reng….” Ai gọi mình giờ này? Nam nhìn đồng hồ tay. Đúng 12 giờ đêm! Lạ lùng. Trái tim Nam bất ngờ đập loạn xạ, khiến Nam tự nhiên thấy mệt hẳn. Tiếng chuông điện thoại vẫn reo liên tiếp. “Reng… reng… reng”… Không ngồi yên được nữa, Nam lạng choạng đứng lên, bước chậm ra chỗ điện thoại. Nhấc máy lên, Nam hổn hển: “Ai.. ai.. đó?”

    Yên lặng. Một phút yên lặng nặng nề… Trái tim Nam như muốn nhẩy ra khỏi lồng ngực. Nam chầm chậm nhắc lại: “A..i… đó? Tô..i…i… Nam đây…”

    Môt giây sau. Hai giây sau… Từ đầu bên kia, có tiếng môt người con gái: “Cháu đây! Cháu Quyên đây! Chú nhớ cháu không?”

    Nam thấy chân mình như nhũn ra.. Nam hỏi: “Quyên? Quyên nào? Cháu.. cháu là ai?”

    Có tiếng cười khúc khích: “Chú quên cháu rồi sao? Mới hồi sáng.. chú tặng cháu môt bó hoa thật đẹp!”

    Trời! Nam thở hắt ra như người sắp chết: “Cháu…cháu Quyên ở nghĩa trang?”

    Lại có tiếng cười trong trẻo: “Đúng rồi chú! Chú tặng cháu hoa, còn dặn dò cháu nữa…” Rồi cô bé tiếp theo ngay: “Cháu bây giờ thoải mái lắm, không lo, không phiền, nhưng chỉ thỉnh thoảng về thăm cuộc đời, xem có ai nhớ đến mình không! Cháu thấy bố mẹ cháu hồi này ít đến thăm cháu, có lẽ ông bà đã già, và bệnh. Các em cháu đi làm xa. Không thấy ai đến thăm, cháu buồn. Sáng nay, bất ngờ chú đến thăm và lại tặng hoa nữa. Cháu muốn cám ơn chú nên mới gọi điện thoại..”

    Nam đứng lặng vài phút. Đầu giây bên kia lại có tiếng cười khúc khích: “Sao? Chú sợ cháu à? Chú sợ.. ma à?” Rồi lại cười: “Ma cháu có làm hại gì ai đâu? Cháu được tiếng là hiền nhất lớp, vui vẻ nhất lớp. Các thầy đều OK với cháu. Ông Thầy dậy Toán Calculus hình như OK cháu nhiều hơn. Ông ấy trên 30 tuổi, chưa vợ, hiền lắm, bị học trò chọc ghẹo hoài. Thấy ông ấy hay nhìn cháu, cháu biết là ông ấy .. thích cháu. Nhưng cháu không thích ông ấy vì theo cháu, hiền quá hóa khờ! Cháu thích người con trai can đảm, thành thật, đừng ngu quá, và cũng đừng lanh quá, nếu là Việt Nam thì tốt. Mấy thằng con trai Mỹ chỉ thích nhìn cháu như một partner về sex thôi. Đứa nào cũng thế. Mở miệng ra là fuck, fuck tùm lum. Cháu chán tụi nó lắm. Nhưng biết sao được. Cháu ở Mỹ mà?

    Cô bé lại cười dòn tan: “Chú biết không? Một lần cháu đến nhà môt con bạn, má nó dặn nó và cả cháu nữa: “Các con phải học cho cao. Đừng lăng nhăng ái tình sớm mà quên việc học. Bà má nói: “You guys are young! Don’t let those guys get in your pants. Your life will be done!”

    Nghe mấy câu này, Nam lạnh cả người. Thế hệ trẻ này thông minh quá. Chưa kịp nói gì thì Quyên lại cất tiếng: “Am I right? Uncle? Chú nghĩ sao?”

    Nam ậm ừ trả lời: “Cháu nói đúng đấy! Tuổi các cháu còn…” Vừa nói đến đây, chợt nhớ ra tình cảnh hiện tại, Nam ngậm miệng ngay. Cô bé cười: “Còn chú? Chú ở một mình? Có buồn không? Cháu.. cháu muốn đến thăm chú thường xuyên, có được không?”

    Đột nhiên, Nam thấy lạnh toát cả người. Chưa kịp nghĩ ra điều gì thì cô bé Quyên đã cười khanh khách rồi nói:

    “Cháu nói đùa thôi! Cháu biết chú sợ.. ma! Thôi, đến giờ cháu phải chia tay chú! Chúc chú vui nhé!” Nói xong, thì âm thanh điện thoại ngưng liền. Nam bàng hoàng ngồi sụp xuống ghế, trái tim như nghẹn lại…

    Ngày hôm sau, không thấy Nam đến văn phòng, cô thư ký chạy đến gõ cửa, không thấy trả lời, cô thư ký móc túi ra lấy chìa khóa, mở cửa và hét lên môt tiếng. Nam nằm bất động nửa trên giường nửa ở ngoài, hai tay buông thõng bên sườn…

    Môt lúc sau, tiếng còi xe cứu thương hú lên ngoài cửa…

    Chu Tất Tiến.
    Tháng 3, 2024.
Working...
X