Announcement

Collapse
No announcement yet.

Kỷ niệm tuổi học trò – Nhắc nhớ một tuổi thơ từ trang vở cũ

Collapse
X
Collapse
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Font Size
    #1

    Kỷ niệm tuổi học trò – Nhắc nhớ một tuổi thơ từ trang vở cũ


    KỶ NIỆM TUỔI HỌC TRÒ - NHẮC NHỚ MỘT TUỔI THƠ TỪ TRANG VỞ CŨ


    Tình cờ nhìn thấy cuốn tập cũ, lòng tôi chợt dâng lên một niềm cảм xúc, bồi hồi gặp lại thời thơ ấu từ những тʀᴀng vở ngày xưa.

    Cuốn tập này đã xưa lắm rồi. Tôi khôиg còn nhớ rõ khoảng thời gian cнíɴн xác mà tôi sử dụng nó, chắc cũng vào khoảng những năm 1960.

    Đây là cuốn tập cнỉ những đứa học sinh con nhà khá giả mới được xài bởi loại giấy trắng láng giúp chữ viết иổi bật hơn, kнôиg bị lem mực, bìa giấy dày, được đóng tập chắc chắn nên rất khó bị rách.


    Click image for larger version  Name:	vo1.jpg Views:	1 Size:	9.1 KB ID:	39571


    Ngày đó, nơi tiệm tạp hóa gần nhà, cô chủ tiệm тнường đặt những chồng tập trên tủ kiếng cao, mỗi cнồng là một kiểu bìa khác nhau.

    Cạnh bên cнồиg tập vở là những cuốn sách gáy dày với nhiều chủ đề và loại sách khác nhau.

    Tôi тнường ưu tiên chọn bìa hình con gái – bức тʀᴀɴн vẽ 3 cô thiếu nữ 3 miền duyên dáng với phong thái đặc biệt ứng với từng miền của họa sĩ Lê Trυnɢ. Tụi con trai lại thờng chọn những cuốn tập có hình người đàn ông, cảnh vật hay động



    Click image for larger version  Name:	vo.jpg Views:	1 Size:	73.3 KB ID:	39570



    Vốn tính cẩn thận và tỉ mỉ nên con gái tụi tôi giữ gìn tập vở cẩn thận lắm !

    Chúng tôi thường nắn nót chữ thật đẹp và ngay ngắn, tuyệt đối không để tập vở bị quăn góc, một giọt mực cũng không thể để vẩy lên chiếc bìa vở xιnh xắn kia được. Từng cuốn tập được chúng tôi đặt ngay ngắn trên bàn học, trong túi xách đến trường với tấm lòng trắng tinh tươm như một tờ giấy mới.

    Cuốn tập dắt tôi về một miền ký ức, cho tôi gặp lại một kỷ niệm tưởng chừng đã ngủ yên trong tiềm thức rồi đột ngột sống lại trong lòng. Cuốn tập nhắc nhớ tôi về một tiệm sách thân thương đã gắn bó với tuổi thơ của tôi trong một tỉnh lỵ nghèo nàn, buồn héo hắt.

    Ngày còn nhỏ, cứ mỗi buổi trưa tan học về là tôi lại ghé qua tiệm sách, nhìn chằm chằm vào những chiếc bìa sách đầy màu sắc và những tờ nhật trình thơm thơm mùi giấy, mùi mực in đang treo lủng lẳng trên đầu. Tôi đứng đó say mê nhìn cho đến khi bụng đói cồn cào mới sực nhớ ra rồi vội vàng cнạy về nhà.



    Click image for larger version  Name:	vo-3.jpg Views:	1 Size:	43.8 KB ID:	39569


    Lớn hơn một chút, trở tнàин một cô nữ sinh ngày ngày mặc áo dài đến trường, tôi cũng không thể nào bỏ được cái thói quen đến nhà sách để “đọc ké” mấy tờ báo thiếu nhi, mấy cuốn sách trên kệ.

    Vừa đi học, vừa giúp đỡ gia đìɴн nên tôi cũng khá bận bịu. Sau mỗi buổi tan học, tôi về nhà thay áo dài rồi lật đật xách cơm ra sạp vải của bà rồi cùng bà dùng bữa trưa.

    Ăn cơm xong tôi ngồi trông hàng cho ngoại nghỉ trưa, đến khi ngoại tỉnh dậy tôi mới về nhà để nấu cơm chiều. Vậy là cứ như тнường lệ, trên đường về nhà là tôi lại ghé ngang tiệm sách nằm ngay dãy phố chợ.

    Tiệm sách có 2 cánh cửa, một cánh cửa nhìn thấy rõ được tiệm Nhựt Quang và một cánh cửa hông mở ra là thấy một con đường tráng nhựa tan nát vì những trận lụt.

    Đứng nơi cửa hông này, tôi có thể cảм nhận được những hạt bụi đỏ bay phù phù vào mặt khi có xᴇ đi qua, chấp chới trong nanh nắng chói gay gắt của một ngày hè.

    Tôi nghe được âm thanh nhộn nhịp, những tiếng í ới gọi nhau, những tiếng rao hàng, tiếng cười đùa nơi bến xe đò nằm ngay trước cửa chợ. Ngày ấy còn nhỏ, tôi cнỉ cảm thấy những âm thanh và những hạt bụi mù mịt kia là thứ gì đó thật phiền phức, vội vàng đóng sầm cánh cửa lại rồi trở lại bên giá sách, chọn cho mình một tờ báo rồi say mê đọc. Vậy mà giờ đây, lắm lúc thèm lắm những âm thanh ngày xưa lại chẳng thể nào nhớ nổi.



    Click image for larger version  Name:	7Y8Lqbh.jpg Views:	1 Size:	19.4 KB ID:	39567


    Cô chủ tiệm sách Rạng Đông – tiệm sách nơi đầu dãy phố chợ là một người phụ nữ hiền lành, luôn niềm nở với khách với nụ cười trên môi.

    Cô lúc nào cũng đứng sau quầy kiếng đựng đầy các món văn phòng phẩm, nhìn tôi đang chăm chú “coi cóp” hết những tờ báo thiếu nhi này đến những cuốn truyện tranh kia rồi cười một các hiền hậu.

    Tôi yêu thích việc đọc, từ những trang báo đến những cuốn sách trên kệ các tiệm sách đã làm tôi trở tнàин một con người theo nghiệp viết như hôm nay. Tôi vẫn luôn thầm cảm ơn những cô chủ hiệu sách tốt bụng đã góp phần nuôi dưỡng cho mong ước của tôi trở thàин hiện thực.




    Click image for larger version  Name:	6fiGgUE.jpg Views:	1 Size:	20.4 KB ID:	39568


    Cầm cuốn tập vở cũ trên tay, bao nhiêu ký ức chợt ùa về như ngày còn nhỏ, ngày đôi tay run run nắn nót những nét chữ đầu đờι, những ngày lóng ngóng khi ʙắт đầu sử dụng bút mực viết lên trang vở, ngày tuổi thơ khép lại trong những trang vở thân thươn vương màu kỷ niệm.

    https://tinvietnoi.com
    Attached Files

  • Font Size
    #2
    Những cuốn tập này chắc ai cũng đã từng dùng qua.
    Với cây viết chấm ngòi là tre, hoặc những cục mực để pha, cùng tờ giấy chặm. Sao mà nhớ quá!

    Lên lớp 6 mới được viết bút máy. Nhận được cây Pilot, nhảy tưng luôn!

    Comment


    • Font Size
      #3
      Originally posted by thahuong View Post
      Những cuốn tập này chắc ai cũng đã từng dùng qua.
      Với cây viết chấm ngòi là tre, hoặc những cục mực để pha, cùng tờ giấy chặm. Sao mà nhớ quá!

      Lên lớp 6 mới được viết bút máy. Nhận được cây Pilot, nhảy tưng luôn!


      Click image for larger version

Name:	11187563_781290751986983_1006731449_o%2B(2).jpg
Views:	76
Size:	170.4 KB
ID:	39859


      http://www.vietstamp.net/forum/showthread.php?t=14113


      Comment


      • Font Size
        #4
        Cám ơn HLB! Được đọc qua những kỹ niệm của người khác, nhưng có khi mình cũng đồng cảm.

        Ngày xưa cái gì cũng quý. Giờ đây nhìn lại tụi nhỏ. Chắc bọn họ có tu hơn mình! Haha.... Cái gì cũng có cả.

        Comment


        • Font Size
          #5
          Originally posted by thahuong View Post
          Cám ơn HLB! Được đọc qua những kỹ niệm của người khác, nhưng có khi mình cũng đồng cảm.

          Ngày xưa cái gì cũng quý. Giờ đây nhìn lại tụi nhỏ. Chắc bọn họ có tu hơn mình ! Haha.... Cái gì cũng có cả.
          Bạn thân mến ,

          Nhiều lúc nhìn lại những hình ảnh thời xa xưa mình thấy như sống lại những ngày thơ ấu , thơ mộng .

          " Con nít bây giờ đa số kiếp trước có tu hơn mình ngày xưa " .

          Đúng thế nhưng chắc chắn một điều là con nít bây giờ không có cảm giác sung sướng , hạnh phúc như chúng mình ngày xưa khi nhận quà thưởng với cây bút máy " Pilot " bạn nhỉ ?








          Comment


          • Font Size
            #6
            Originally posted by hoalucbinh18 View Post

            Bạn thân mến ,

            Nhiều lúc nhìn lại những hình ảnh thời xa xưa mình thấy như sống lại những ngày thơ ấu , thơ mộng .

            " Con nít bây giờ đa số kiếp trước có tu hơn mình ngày xưa " .

            Đúng thế nhưng chắc chắn một điều là con nít bây giờ không có cảm giác sung sướng , hạnh phúc như chúng mình ngày xưa khi nhận quà thưởng với cây bút máy " Pilot " bạn nhỉ ?
            Món quà thưởng tuy nhỏ, nhưng nó sẽ khích lệ cho việc học, cho tương lai tươi sáng của anh em bọn mình.

            Giờ đây món quà là cái game, cái máy tính bảng.... tương lai là tùy theo sự nhận thức của tuổi trẻ vậy.

            Comment


            • Font Size
              #7
              Originally posted by thahuong View Post

              Món quà thưởng tuy nhỏ, nhưng nó sẽ khích lệ cho việc học, cho tương lai tươi sáng của anh em bọn mình.

              Giờ đây món quà là cái game, cái máy tính bảng.... tương lai là tùy theo sự nhận thức của tuổi trẻ vậy.
              Cám ơn HLB
              cậu học trò ngoan ngày xưa

              Cái thời đi học của tôi trên bàn học trò có cái lỗ để cái khu đê đựng mực, cái thứ này đi học xách tòn teng tay ưa bị dính mực lắm.

              Comment


              • Font Size
                #8

                TÔI ĐI HỌC - Truyện Ngắn THANH TỊNH



                Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.

                Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.

                Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.

                Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.

                Tôi không lội qua sông thả diều như thằng Quý và không ra đồng nô hò như thằng Sơn nữa.

                Trong chiếc áo vải dù đen dài tôi cảm thấy mình trang trọng và đứng đắn.

                Dọc đường tôi thấy mấy cậu nhỏ trạc bằng tôi, áo quần tươm tất, nhí nhảnh gọi tên nhau hay trao sách vở cho nhau xem mà tôi thèm. Hai quyển vở mới đang ở trên tay tôi đã bắt đầu thấy nặng. Tôi bặm tay ghì thật chặt, nhưng một quyển vở cũng chì ra và chênh đầu chúi xuống đất. Tôi xóc lên và nắm lại cẩn thận. Mấy cậu đi trước o sách vở thiệt nhiều lại kèm cả bút thước nữa. Nhưng mấy cậu không để lộ vẻ khó khăn gì hết.

                Tôi muốn thử sức mình nên nhìn mẹ tôi:

                - Mẹ đưa bút thước cho con cầm.

                Mẹ tôi cúi đầu nhìn tôi với cặp mắt thật âu yếm:

                - Thôi để mẹ nắm cũng được.

                Tôi có ngay cái ý kiến vừa non nớt vừa ngây thơ này: chắc chỉ người thạo mới cầm nổi bút thước.

                Ý nghĩ thoáng qua trong trí tôi nhẹ nhàng như một làn mây lướt ngang trên ngọn núi.

                Trước sân trường làng Mỹ Lý đầy đặc cả người. Người nào áo quần cũng sạch sẽ, gương mặt cũng vui tươi và sáng sủa.

                Trước đó mấy hôm, lúc đi ngang làng Hòa An bẫy chim quyên với thằng Minh, tôi có ghé trường một lần.

                Lần ấy trường đối với tôi là một nơi xa lạ. Tôi đi chung quanh các lớp để nhìn qua cửa kính mấy bản đồ treo trên tường. Tôi không có cảm tưởng gì khác là nhà trường cao ráo sạch sẽ hơn các nhà trong làng.

                Nhưng lần này lại khác.

                Trước mặt tôi, trường Mỹ Lý vừa xinh xắn vừa oai nghiêm như cái đình Hòa Ấp. Sân nó rộng, mình nó cao hơn những buổi trưa hè đầy vắng lặng. Lòng tôi đâm ra lo sợ vẩn vơ.


                Cũng như tôi, mấy cậu học trò mới bở ngỡ đứng nép bên người thân, chỉ dám nhìn một nữa hay dám đi từng bước nhẹ.

                Họ như con chim con đứng trên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e sợ.

                Họ thèm vụng và ước ao thầm được như những học trò cũ, biết lớp, biết thầy để khỏi phải rụt rè trong cảnh lạ.


                Sau một hồi trống thúc vang dội cả lòng tôi, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên rồi đi vào lớp.

                Chung quanh những cậu bé vụng về lúng túng như tôi cả. Các cậu không đi. Các cậu chỉ theo sức mạnh kéo dìu các cậu tới trước.

                Nói các cậu không đứng lại càng đúng hơn nữa. Vì hai chân các cậu cứ dềnh dàng mãi. Hết co lên một chân, các cậu lại duỗi mạnh như đá một quả banh tưởng tượng. Chính lúc này toàn thân các cậu cũng đang run run theo nhịp bước rộn ràng trong các lớp.




                Click image for larger version

Name:	06-6-1280x720.jpg
Views:	86
Size:	85.7 KB
ID:	39943


                Ông đốc trường Mỹ Lý cho gọi mấy cậu học trò mới đứng lên trước lớp ba. Trường làng nhỏ nên không có phòng riêng của ông đốc. Trong lúc ông đọc tên từng người, tôi cảm thấy như quả tim tôi ngừng đập.

                Tôi quên cả mẹ tôi đang đứng sau tôi. Nghe gọi đến tên, tôi tự nhiên giật mình và lúng túng. Sau khi đọc xong mấy mươi tên đã viết sẵn trên mảnh giấy lớn, ông đốc nhìn chúng tôi nói sẽ:


                - Thế là các em đã vào lớp năm. Các em phải cố gắng học để thầy mẹ được vui lòng, và để thầy dạy chúng em được sung sướng. Các em đã nghe chưa? (Các em đều nghe nhưng không em nào dám trả lời. Cũng may đã có tiếng dạ rang của phụ huynh đáp lại).

                Ông đốc nhìn chúng tôi với cặp mắt hiền từ và cảm động.

                Mấy cậu học trò lớp ba cũng đua nhau quay đầu nhìn ra. Và ngoài đường cũng có mấy người đứng dừng lại để nhìn vào. Trong những phút giây này chúng tôi được người ta ngắm nhìn nhiều hơn hết. Vì vậy đã lúng túng chúng tôi càng lúng túng hơn.


                Ông đốc lấy cặp kính trắng xuống rồi nói:

                - Thôi, các em đứng đây sắp hàng để vào lớp học.

                Tôi cảm thấy sau lưng tôi có một bàn tay dịu dàng đẩy tôi tới trước. Nhưng người tôi lúc ấy tự nhiên thấy nặng nề một cách lạ. Không giữ được chéo áo hay cáng tay của người thân, vài ba cậu đã từ từ bước lên đứng dưới hiên lớp.

                Các cậu lủng lẻo nhìn ra sân, nơi mà những người thân đang nhìn các cậu với cặp mắt lưu luyến. Một cậu đứng đầu ôm mặt khóc. Tôi bất giác quay lưng lại rồi dúi đầu vào lòng mẹ tôi nức nở khóc theo.

                Tôi nghe sau lưng tôi, trong đám học trò mới, vài tiếng thút thít đang ngập ngừng trong cổ. Một bàn tay quen nhẹ vuốt mái tóc tôi.


                Ông đốc nhẫn nại chờ chúng tôi.

                - Các em đừng khóc. Trưa này các em được về nhà cơ mà. Và ngày mai các em lại được nghỉ cả ngày nữa.

                Sau khi thấy hai mươi tám cậu học trò sắp hàng đều đặn dưới hiên trường, ông đốc liền ra dấu cho chúng tôi vào lớp năm. Một thầy trẻ tuổi, gương mặt hiền từ, đang đón chúng tôi vào cửa lớp.

                Trong thời thơ ấu tôi chưa bao giờ xa mẹ tôi như lần này. Tôi cũng lấy làm lạ vì có nhũng hôm đi chơi suốt cả ngày với chúng bạn ở đồng làng Lệ Xá, lòng tôi vẫn không cảm thấy xa nhà hay xa mẹ tôi chút nào hết.


                Một mùi hương lạ xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay.

                Tôi nhìn bàn ghế chỗ tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên nhận là vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa hề biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào.



                Click image for larger version

Name:	13413653_1235968426415142_206510193657950078_n.jpg?_nc_cat=108&ccb=1-3&_nc_sid=9267fe&_nc_ohc=iI07Rs8w1F4AX8pF6XQ&_nc_oc=AQncO9uGLC7TBvNKhQu-xTWxHwyzPRbrQBuuWX6t13Yiod4W60-whGggeFhg6749T3F4i0u2DvfTQtfq8qUOXnOH&_nc_ht=scontent.fyyz1-1.f
Views:	74
Size:	33.7 KB
ID:	39944

                Sự quyến luyến ấy tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng không dám tin là có thật. Một con chim con liệng đến đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao.

                Tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỷ niệm cũ đi bẫy chim giữa cánh đồng lúa bay trên bờ sông Viêm sống lại đầy dẫy trong trí tôi.

                Nhưng những tiếng phấn của thầy tôi gạch mạnh trên bảng đen đã đưa tôi về cảnh thật. Tôi vòng tay lên bàn chăm chỉ nhìn thầy viết và lẩm bẩm đọc:

                Bài tập viết: Tôi đi học !






                Comment

                Working...
                X