Announcement

Collapse
No announcement yet.

Tại sao có những cảm xúc tuy tiêu cực nhưng lại có ích trong cuộc sống?

Collapse
X
Collapse
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Font Size
    #1

    Tại sao có những cảm xúc tuy tiêu cực nhưng lại có ích trong cuộc sống?

    Sẽ thật là chuyện tốt hơn nếu bộ não của chúng ta cho phép chúng ta được hạnh phúc và giử sự bình tĩnh trong mọi tình huống? Khoa học về cảm xúc cho chúng ta biết rằng, những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi, giận dữ và buồn bã thực sự lành mạnh và hữu ích.

    Liệu những cảm xúc tiêu cực có thực sự xấu?
    Chúng ta hãy bắt đầu bằng cách xem xét về các giả định sau trong giây lát. Liệu những cảm xúc tiêu cực đều xấu? Chúng ta có nên thực sự cố thoát ra khỏi chúng? Xét cho cùng, người ta đã phát hiện ra rằng, ngón chân cái rất có ích vì chúng ta đã bước tiến hóa để có chúng trong hàng triệu năm, còn những chiếc đuôi thì không bởi vì chúng ta đã tiến hóa để khiến cho chúng bị biến mất theo thời gian. Vì vậy, nếu những cảm xúc tiêu cực đã ở đây trong suốt một thời gian dài, liệu chúng ta nên tìm vài lý do chính đáng để lý giãi cho sự tồn tại của chúng?

    Chúng ta sẽ phá vỡ những niềm tin sai lầm về sự tức giận, giải mã nỗi sợ hãi và học cách trân trọng nỗi buồn. Đồng thời, cũng sẽ chia sẻ cho bạn một quy tắc vàng để đối phó với những cảm xúc này một cách lành mạnh và hiệu quả.

    Nỗi sợ hãi (Fear)
    Click image for larger version  Name:	e7c44f20591c11ea9bfc21798da912a2.jpg Views:	1 Size:	62.6 KB ID:	43018
    Bụng bạn co thắt lại. Cơ bắp của bạn trở nên căng cứng. Tim bạn bắt đầu đập mạnh hơn. Toàn bộ cơ thể của bạn đang ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, tóc dựng đứng. Lòng bàn tay của bạn bị đổ mồ hôi và đầu ngón tay của bạn râm ran.
    Nói cách khác, một cảm giác sợ hãi tràn qua bạn, đột ngột và mạnh mẽ như những xung điện.

    Tại sao vậy? Chà, bạn đã từng là người "vượn cổ đại" (homo erectus) sống ở Savannah cách đây hơn một triệu năm, và bạn vừa phát hiện ra một con hổ răng kiếm đang ẩn nấp sau bụi rậm. Bộ não của bạn sẽ không có thời gian để nói, "Nhìn này, sinh vật kia có vẻ sẽ gây hại cho bạn đó, cơ thể bạn nên chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp này?". May mắn thay, hệ thống thần kinh sẽ không lãng phí thời gian như vậy. Nó sẽ gửi một báo động siêu nhanh cho cơ thể để khiến cho bạn sẵn sàng để chiến đấu hoặc chạy trốn. Tất nhiên, hệ thống báo động này sẽ làm cho bạn cảm thấy, rõ ràng là, "không yên ổn". Nếu nó lướt qua nhẹ nhàng và ngọt ngào, bạn sẽ không nghiêm túc đề phòng mối nguy này, phải không?

    Nỗi sợ hãi có hữu ích không? Nó đã cứu sống bạn đó!
    Lượng máu và adrenaline tăng lên đã giúp cho bạn nhanh chóng chạy về hang. Bạn sống sót cho đến ngày hôm nay và biết đâu ngày mai, bạn có thể may mắn tìm được bạn đời và truyền lại gene của mình.
    Vì vậy, nỗi sợ hãi có hữu ích không? Nó đã cứu sống bạn đó! Ngay cả trong thế giới con người ngày nay, những nơi có hổ răng kiếm ẩn nấp sau bụi rậm ít hơn, nỗi sợ này vẫn giúp cho chúng ta sống sót. Chúng ta bị nổi gai ốc khi đi trong một con hẻm tối vào ban đêm. Chúng ta suy nghĩ kỹ về các quyết định mang nhiều tính rủi ro. Và chúng ta sẽ đề phòng khi ai đó đến gặp chúng ta với những biểu hiện đe dọa.
    Vâng, hầu hết chúng ta đều như vậy!

    Một nghiên cứu vào năm 2012 đã so sánh các phản ứng giữa những kẻ tâm thần và những người khỏe mạnh khi họ nhìn thấy những bức ảnh có khuôn mặt đe dọa. Hình ảnh được hiển thị trên màn hình máy tính và người tham gia có thể sử dụng cần điều khiển để đẩy hoặc kéo bức ảnh khiến cho chúng nhỏ đi hoặc to lên.

    Những người khỏe mạnh có xu hướng đẩy những bức ảnh đi. Trong khi đó, những bệnh nhân tâm thần lại chẳng cố tránh những khuôn mặt đe dọa này. Và xu hướng phản ứng này thường có liên quan đến mức độ gây hấn của họ, đồng nghĩa rằng họ có thể gây hấn có chủ đích. Vì vậy, việc không sợ hãi cũng có thể hiểu rằng người đó rất lạnh lùng!

    Ngoài ra, hầu hết chúng ta học cách sợ những thứ đi kèm hậu quả xấu. Ví dụ, trong một nghiên cứu hình ảnh bộ não vào năm 2005, những người bình thường đã học cách sợ hình ảnh những khuôn mặt có ria mép, bởi mỗi lần họ nhìn thấy những khuôn mặt này, họ sẽ bị chọc bằng một ống áp lực không khí. Dây thần kinh hoảng sợ trong não họ đã được kích hoạt trong quá trình học hỏi này và cơ thể họ đã có các biểu hiện của sự sợ hãi như đổ mồ hôi. Nhưng các bệnh nhân có vấn đề tâm lý lại phản ứng khác. Họ không bị đổ mồ hôi, và các dây thần kinh sợ hãi của họ không cho thấy bất cứ dấu hiệu bị kích thích nào.

    Có vẻ như nỗi sợ hãi không chỉ là một cảm xúc hữu ích cho sự sống còn của một cá nhân mà còn giúp giữ vững bình yên cho cả một bộ lạc. Nếu tất cả chúng ta đều không sợ hãi, chúng ta có thể sẽ toàn là những kẻ tâm thần và điều đó ắt hẳn sẽ trở thành một trường hợp thật nguy hiểm vô cùng.

    Phẫn nộ (Anger)

    La hét. Đe dọa. Ném đồ đạc. Tung nắm đấm. Đây có phải là sự tức giận? Không! Đây là sự hung hãn.
    Sự lầm tưởng lớn nhất mà chúng ta cần phải phá bỏ ngay lập tức chính là sự tức giận và sự hung hăng không hề giống nhau. Bạn có thể cảm thấy phát điên mà không làm tổn thương bất cứ ai. Và bạn cũng có thể bắt nạt ai đó mà không giận họ. Tức giận là một loại cảm xúc. Hung hăng là một kiểu hành vi khó kiểm soát.

    Nếu sự tức giận và hung hăng là một, vậy thì tất nhiên sự tức giận sẽ là một điều tồi tệ và đáng sợ. Chúng ta sẽ muốn tránh khỏi cảm giác khó tả đó và không khuyến khích người khác có sở hửu nó. Thế nhưng, trên thực tế, sự tức giận là một cảm xúc hoàn toàn bình thường và lành mạnh.

    Hãy nghĩ về tổ tiên người vượn cổ đại của chúng ta. Nếu họ làm việc chăm chỉ cả ngày để thu được một chùm quả mọng, và tôi đi lấy trộm của họ, họ sẽ cảm thấy thế nào? Tức giận, tất nhiên rồi! Họ sẽ cảm thấy căng thẳng, bồn chồn, và như thể đang có lửa cháy trong ruột gan vậy. Cảm giác này sẽ thúc đẩy họ đối đầu với tôi (trong trường hợp này, có lẽ là vồ nắm lấy đầu tôi).
    Còn nếu họ không cảm thấy khó chịu, chuyện gì sẽ xảy ra? Tất nhiên tôi sẽ tiếp tục lấy trộm. Suy cho cùng, tôi không phải nhận bất cứ hậu quả nào khi lợi dụng người vượn đáng thương này.

    Trong thế giới hiện đại của chúng ta, chúng ta có những chiến lược đối đầu tinh vi hơn mà không phải động đến chân tay. Nếu ai đó lấy trộm bánh sandwich của tôi từ tủ lạnh văn phòng, tôi có thể bày tỏ cảm giác của mình về điều đó. Tôi sẽ yêu cầu một lời xin lỗi và một lời hứa rằng kẻ trộm bánh sẽ không bao giờ làm điều đó một lần nữa.
    Điều này không chỉ bảo vệ bánh sandwich của tôi trong tương lai mà còn khiến cho đồng nghiệp của tôi tôn trọng tôi nhiều hơn.

    Một nghiên cứu vào năm 2001 được công bố trên Tạp chí Tính cách và Tâm lý Xã hội (Journal of Personality and Social Psychology) đã yêu cầu mọi người đánh giá đồng nghiệp dựa trên mức độ và số lần mà họ biểu hiện những cảm xúc khác nhau, bao gồm cả sự tức giận. Nó chỉ ra rằng mức độ tức giận có tỷ lệ thuận với mức độ xuất sắc họ đạt được trong mắt đồng nghiệp. Không chỉ như vậy, sự tức giận cũng dự đoán ra mức lương và tiềm năng thăng tiến.
    Tất nhiên, không có sự khuyến cáo nào để bạn nên đi chung quanh văn phòng la hét với mọi người và ném dập ghim lung tung. Hãy nhớ rằng, sự tức giận không giống như sự hung hãn.

    Sự tức giận báo hiệu cho chúng ta rằng một cái gì đó không công bằng đã xảy ra, ai đó đã làm tổn thương đến chúng ta hoặc đến những người chúng ta quan tâm. Những gì chúng ta có thể làm trong tình huống này bao gồm chủ động bày tỏ quan điểm, biểu tình trong hòa bình, giải quyết vấn đề, tha thứ và nhiều lựa chọn khác. Trong mọi trường hợp, cảm xúc tức giận không phải là điều xấu, nó giúp chúng ta biết rằng có điều gì đó không ổn và điều quan trọng là chúng ta cần giải quyết nó.
    Bây giờ, hãy chuyển từ nóng sang lạnh và ghé thăm một loại cảm xúc “tiêu cực” khác.

    Buồn chán (Sadness)

    Cảm xúc này thì khó hơn. Bởi vì nỗi buồn thì nặng nề và chậm chạp. Nó rút cạn năng lượng của bạn và khiến cho bạn nản chí. Vậy làm thế nào để nỗi buồn có thể là hữu ích đây?

    Chà, khi nào chúng ta có xu hướng cảm thấy buồn? Khi ai đó mà chúng ta yêu thương qua đời. Khi chúng ta đánh mất một mối giao tiếp mà chúng ta luôn trân trọng. Khi chúng ta rất mong muốn một cái gì đó nhưng lại không đạt được. Đây là những trải nghiệm mà chúng ta đã từng trải qua.

    Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không cảm thấy buồn trong những tình huống này? Chúng ta sẽ không tổ chức đám tang vì chúng ta sẽ chỉ thờ ơ trước sự ra đi của một người thân yêu, và có lẽ cũng chẳng quan tâm lắm đến những người vẫn còn sống. Chúng ta sẽ không trân trọng các mối giao tiếp, bởi vì, khi mất đi một người cũng không làm tổn thương gì lớn cả. Và chúng ta sẽ không biết mục tiêu nào là quan trọng với mình, bởi khi không đạt được chúng, tinh thần của chúng ta cũng không nặng nề thêm chút nào.

    Mặt khác, cảm giác buồn cho phép chúng ta biết một cách trực giác, trong tim và tâm can chúng ta, đâu là những gì chúng ta quan tâm nhất trong cuộc sống. Nó dạy chúng ta bài học từ những sai lầm và nhắc nhở chúng ta nên trân trọng những thứ mà chúng ta đang có. Cùng với những cảm xúc tích cực như niềm vui và sự phấn khích, nỗi buồn cho phép chúng ta trải nghiệm một loạt những cảm xúc phong phú mà từ đó làm nổi bật các giá trị cốt lõi của chúng ta và điều hướng hành vi của chúng ta.

    Trên thực tế, đa dạng cảm xúc cũng tốt cho sức khỏe của bạn! Một nghiên cứu với gần 200 người tham gia đã chỉ ra rằng những người trải nghiệm cảm xúc tích cực lẫn tiêu cực thường có sức khỏe thể chất (sau nhiều năm) tốt hơn những người chỉ có một loại cảm xúc này hay cảm xúc khác. Đây chỉ là một nhân tố nhỏ nhưng có tác động lớn trong kết quả nghiên cứu. Nói cách khác, có nhiều loại cảm xúc là rất tốt!

    Bạn thấy đó, cảm xúc tiêu cực thường bị gán tiếng xấu vì chúng khiến cho chúng ta không được thoải mái và vì chúng ta nghĩ rằng chúng rất vô dụng hoặc nguy hiểm. Nhưng chúng thực sự rất hữu ích và lành mạnh! Sợ hãi là hệ thống báo động đáng tin cậy. Tức giận thắp lên một ngọn lửa vạch trần sự bất công. Và nỗi buồn cho chúng ta thấy được những gì quan trọng nhất trong cuộc sống.

    Một nguyên tắc vàng để đối mặt những cảm xúc tiêu cực
    Còn bây giờ, đây là một trong những nguyên tắc vàng để đối mặt với những cảm xúc tiêu cực: Hãy biết rằng có những cảm xúc này thực sự rất lành mạnh, và sau đó hòa mình vào chúng. Đón nhận chúng và cảm nhận chúng khi cảm xúc đi khắp cơ thể bạn.

    Đừng cố gắng chiến đấu lại, bởi vì bạn sẽ thua, hoặc nói theo 1 cách lạc quan, bạn sẽ chỉ tạm thời trì hoãn chúng. Nếu bạn đối diện với các cảm xúc này, chúng sẽ cho bạn biết những gì bạn cần biết, và cuối cùng vượt qua nó. Hãy thử xem!
    Tham khảo bài viết gốc tại: Why Negative Emotions Aren’t All Bad - Dr. Jade Wu: https://www.quickanddirtytips.com/he...otions-not-bad

  • Font Size
    #2
    Phải công nhận bài phân tích này về các cảm xúc ở người rất chính xác, sâu xa và có lý có tình tuy hơi dài dòng văn tự theo đúng phong cách của lối sống của phương Tây. Theo ý kiến của cá nhân, chỉ cần nói câu ngắn ngủi này để vừa diển tả cảm xúc ở người vừa giải tỏa mọi ức chế do cảm xúc xấu tốt gây ra: đó là "tâm ổn thân khỏe"!!! Thật vậy, lối giáo dục ở phương Tây thường đặt nặng ở chủ nghĩa cá nhân và cái TÔI luôn luôn được trọng vọng, nhắc nhở, ca tụng, ngay cả lúc còn bé thơ. Chính vì vậy mà khi bước ra đời, người ta rất dể dàng muốn chứng minh cái TÔI qua các hành vi xử sự trong cuộc sống nhiếu khi hơi quá đáng đến khó tin. Có lẻ do tâm lý này nên người ta thường áp đặt cái tâm lý gây sợ hãi, gây tức giận, gây buồn chán, để khống chế người ta tuân thủ các quy ước trong đời sống, trong xã hội. Hay nói chính xác hơn, người ta muốn dẩn dắt thiên hạ vào mê hồn trận, khi sợ sẽ bực tức, giận dữ lên, sau đó khi nguôi ngoai sẽ đâm ra buồn tủi, chán nản và từ đó sẽ ngoan ngoản làm theo sự chỉ bảo của kẻ cầm quyền, của đám tài phiệt luôn chế tạo, phát minh ra sản phẩm mới mẻ để lôi kéo thiên hạ chạy theo ngày đêm.
    Xin lổi, nếu chúng ta biết cách để khống chế cảm xúc xấu tốt đúng lúc, đúng cách trong cuộc sống thì làm gì có chuyện "cứ để chúng xảy ra đi, để học hỏi thêm kinh nghiệm, để tìm cách đối phó" một cách thụ động như vậy!!! Vì mổi người do tuổi tác, do trình độ học vấn, do xuất thân từ giàu nghèo mà có cách ứng xử hoàn toàn khác nhau, không thể lấy điểm chung chung hay lấy đa số trường hợp để chứng minh phương pháp, cách thức của mình là đúng, là chính xác, nếu đây là một vấn đề về tâm lý học.Vì có người sẽ vượt qua mọi thử thách, khó khăn nhưng vẩn có người sẽ chán nản, buông tay và từ giả cuộc sống mà không biết rằng chỉ cần bình tỉnh, sáng suốt sẽ tìm ra lối thoát một cách đơn giản, dể dàng.
    Xin phép đưa ra một ví dụ cụ thể về nổi sợ hãi. Một thanh niên Mỹ, khi nhập ngủ, và được thuyên chuyển ra mặt trận bên ngoài nước Mỹ để chiến đấu thì anh ta rất sợ khi phải cầm vũ khí để tìm giết kẻ thù, vì sợ chết, sợ bị thương và dể bị mất tinh thần khi đối diện với tiếng nổ của bom đạn, vũ khí các loại. Chẳng qua anh ta được trải qua một cuộc sống thật bình yên từ lúc nhỏ, cuộc sống thật đáng yêu đáng sống nên khi đối diện với thực tế chiến trường sẽ bị chấn động tâm lý rất lớn, nhiều khi không vượt qua được. Chình vì lý do này nên sau khi được xuất ngủ, một số quân nhân Mỹ vẩn còn bị ám ảnh tâm lý rất nặng do hậu quả chiến tranh gây ra mà người ta gọi là Post Traumatic Tress Disorder (PTSD). Trong khi, chúng tôi, vốn là các cựu quân nhân QLVNVH, khi khoác áo lính, tuy gian nan vất vả trong cuộc chiến, nhưng sau khi đã qua, lại có rất ít trường hợp nào bị dính căn bệnh tâm lý ngặt nghèo này, vẩn sống khỏe và xây dựng cuộc sống mới an lành.
    Cho nên cách lý giải theo tác giả bài viết trên cũng không thật sự hợp lý và đúng khi đề cập về những cảm xúc tiêu cực ở con người. Nếu cho rằng cứ trải nghiệm đi rồi sẽ vượt qua, một nhận đính quá chủ quan và xa rời thực tế quá.
    Vài lời chia sẻ thêm, xin cảm ơn các bạn đã đọc, và luôn nhớ "Tâm ổn thân khỏe" nghe các bạn!

    Comment

    Working...
    X