Vội vã ta tìm lại chính mình, ngỡ rằng đã quên nhưng thật lòng rất nhớ, chỉ là không muốn thừa nhận, chỉ là chạy trốn nỗi đau.
Có người hỏi tôi mất bao lâu để quên, tuỳ thôi độ nông sâu của những vết thương trong tim bạn. Tôi cũng muốn chạy về nơi ánh sáng, một thứ ánh sáng đốt cháy tim tôi một thời. Nhưng… đời mãi là vô thường, mình muốn lại gần lại càng xa.
Đôi khi cũng thích mình trẻ lại, để thực hiện những đam mê mà không cần phải suy nghĩ thiệt hơn, không cần sợ phải vướng bận nhiều và quan trọng nhất là có đủ thời gian để quay lại từ đầu nếu đi sai đường.
Hôm qua bạn nói nhớ tôi, hôm nay tôi lại vì bạn mà xao xuyến, như cái thuở tôi và bạn lần đầu tiên gặp gỡ. Tôi không quên chỉ là tôi cố tình không nhớ, bởi chúng ta đều có lối đi của riêng mình. Tình cảm ấy tôi sẽ cất trong một chiếc hộp sẽ giấu thật sâu vào đáy tim tôi, bạn cũng thế một đời bình yên nhé.
Biển đời bao la rộng lớn, nếu duyên đủ dày ta sẽ gặp lại vào một ngày hoàng hôn thật đẹp, ngày tôi và những giấc mơ dang dở thời trẻ dại chung đôi. Ta sẽ gặp lại phía sau lưng đồi, nơi tôi và những vết thương đã lành đối diện. Chỉ là bây giờ tôi chưa thể, chỉ là nỗi đau trong tôi giờ này quá lớn, chỉ là… tôi bây giờ là một kẻ “chạy trốn” những vết thương.
Đợi Nắng
Có người hỏi tôi mất bao lâu để quên, tuỳ thôi độ nông sâu của những vết thương trong tim bạn. Tôi cũng muốn chạy về nơi ánh sáng, một thứ ánh sáng đốt cháy tim tôi một thời. Nhưng… đời mãi là vô thường, mình muốn lại gần lại càng xa.
Đôi khi cũng thích mình trẻ lại, để thực hiện những đam mê mà không cần phải suy nghĩ thiệt hơn, không cần sợ phải vướng bận nhiều và quan trọng nhất là có đủ thời gian để quay lại từ đầu nếu đi sai đường.
Hôm qua bạn nói nhớ tôi, hôm nay tôi lại vì bạn mà xao xuyến, như cái thuở tôi và bạn lần đầu tiên gặp gỡ. Tôi không quên chỉ là tôi cố tình không nhớ, bởi chúng ta đều có lối đi của riêng mình. Tình cảm ấy tôi sẽ cất trong một chiếc hộp sẽ giấu thật sâu vào đáy tim tôi, bạn cũng thế một đời bình yên nhé.
Biển đời bao la rộng lớn, nếu duyên đủ dày ta sẽ gặp lại vào một ngày hoàng hôn thật đẹp, ngày tôi và những giấc mơ dang dở thời trẻ dại chung đôi. Ta sẽ gặp lại phía sau lưng đồi, nơi tôi và những vết thương đã lành đối diện. Chỉ là bây giờ tôi chưa thể, chỉ là nỗi đau trong tôi giờ này quá lớn, chỉ là… tôi bây giờ là một kẻ “chạy trốn” những vết thương.
Đợi Nắng
Comment