Announcement

Collapse
No announcement yet.

Cười lên nào…. ở Thiên Đàng Mù

Collapse
This is a sticky topic.
X
X
Collapse
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Font Size
    #316
    Click image for larger version

Name:	Z200-U~1.JPG
Views:	65
Size:	38.4 KB
ID:	68928Click image for larger version

Name:	Z201-U~1.JPG
Views:	60
Size:	42.2 KB
ID:	68929

    Click image for larger version

Name:	Z202-U~1.JPG
Views:	60
Size:	25.2 KB
ID:	68930Click image for larger version

Name:	z203-named.jpg
Views:	60
Size:	36.5 KB
ID:	68931

    Comment


    • Font Size
      #317
      Click image for larger version

Name:	Z204-U~1.JPG
Views:	66
Size:	18.4 KB
ID:	68933Click image for larger version

Name:	Z205-U~1.JPG
Views:	60
Size:	39.0 KB
ID:	68934Click image for larger version

Name:	Z206-U~1.JPG
Views:	59
Size:	53.9 KB
ID:	68935Click image for larger version

Name:	Z207-U~1.JPG
Views:	60
Size:	20.4 KB
ID:	68936

      Comment


      • Font Size
        #318

        Click image for larger version  Name:	Z208-U~1.JPG Views:	1 Size:	37.8 KB ID:	68938Click image for larger version  Name:	Z209-U~1.JPG Views:	1 Size:	20.5 KB ID:	68939Click image for larger version  Name:	Z212-U~1.JPG Views:	1 Size:	26.9 KB ID:	68941
        Click image for larger version

Name:	Z210-0~1.JPG
Views:	60
Size:	37.6 KB
ID:	68943

        Comment


        • Font Size
          #319

          Mùa covid gởi gì cho bà con dưới âm phủ ta.

          Gởi xuống âm phủ 2 em đeo khẩu trang để đấm bóp cho bộ xương khô nha.





          Gởi cả "vắc xin Phai dzờ"

          Gởi thêm bộ khẩu trang, bình rửa tay luôn đó nhá


          Comment


          • Font Size
            #320
            Tiện thể đi chợ thì dẫn chồng đi chơi.

            Click image for larger version

Name:	Z212-5~1.JPG
Views:	63
Size:	41.2 KB
ID:	69721

            Comment


            • Font Size
              #321
              Click image for larger version  Name:	Z212-3~1.JPG Views:	1 Size:	23.3 KB ID:	69723

              Để tôi kéo về nhà nào.

              Comment


              • Font Size
                #322
                Click image for larger version  Name:	Z212-5~2.JPG Views:	1 Size:	37.3 KB ID:	69725

                Xe không còn chỗ trống nào nữa đâu.

                Comment


                • Font Size
                  #323
                  Click image for larger version  Name:	Z212-9~1.JPG Views:	1 Size:	38.5 KB ID:	69727

                  Hôm nay em đưa anh đi dạo phố phường.

                  Comment


                  • Font Size
                    #324
                    Click image for larger version  Name:	Z210-8~1.JPG Views:	1 Size:	39.2 KB ID:	69729

                    Bơm cho em đầy luôn nhé ông anh.

                    Comment


                    • Font Size
                      #325
                      Click image for larger version  Name:	Z212-9~2.JPG Views:	1 Size:	34.7 KB ID:	69731

                      Đi đường cũng tranh thủ tự sướng được nè.

                      Comment


                      • Font Size
                        #326
                        Click image for larger version  Name:	Z212-W~1.JPG Views:	1 Size:	26.4 KB ID:	69733

                        Thế này ngồi có phải khỏe người hay không chứ.

                        Comment


                        • Font Size
                          #327
                          Click image for larger version  Name:	Z212-5~3.JPG Views:	1 Size:	50.7 KB ID:	69735

                          Cứ nhìn mặt em vẽ ra mặt cháu cũng được.

                          Comment


                          • Font Size
                            #328
                            Bí mật cuộc đời của Nguyễn Tất Trung, con trai ông Hồ Chí Minh
                            Nông Văn Tiềm.

                            13-9-2021

                            Dưới chế độ cộng sản, những chuyện thâm cung bí sử của đảng và đời tư của các lãnh tụ luôn là đề tài cấm kỵ đối với dân chúng. Nhưng càng cấm đoán, người ta càng đi tìm sự thật. Chuyện về những người đàn bà đi qua cuộc đời ông Hồ Chí Minh là một ví dụ. Dù xảy ra đã lâu, nhưng người đời vẫn luôn bàn tán, cất công đi tìm sự thật, bởi họ không tin hình ảnh “cha già dân tộc” của ông Hồ, do đảng CSVN nặn ra.
                            Tháng 6/2004, trên giường bệnh, ông Vũ Kỳ (1921-2005), từng là thư ký riêng của ông Hồ gần một phần tư thế kỷ, từ năm 1945 cho đến khi ông Hồ qua đời năm 1969, đã kể với bà Nguyễn Thị Tình, giám đốc Bảo tàng HCM về chuyện “kén vợ” của ông Hồ. Tính bà Tình cẩn trọng, nên đã cho ghi âm lại lời ông Vũ Kỳ và gởi lên cấp trên. Nội dung lọt ra ngoài, trong đó có các chi tiết đáng chú ý.



                            Ông Vũ Kỳ và ông Hồ. Ảnh chụp tháng 9/1960. Nguồn: Ban Dân vận


                            Báo cáo của bà Tình, giám đốc Bảo tàng HCM, gửi bộ trưởng Phạm Quang Nghị

                            Trong băng ghi âm, ông Vũ Kỳ cũng cho biết hai vấn đề chính: Một là cả ba đảng cộng sản VN, Trung Quốc và Bắc Triều Tiên cùng tìm vợ cho ông Hồ. Hai là tiêu chí chọn vợ của ông Hồ là gái trẻ, đẹp, có học vấn, đạo đức tốt và ông muốn gặp trực tiếp, chứ không đồng ý xem qua ảnh. Vì vậy mới có ít nhất hai cô gái tuổi đôi mươi trong số nhiều cô gái được “tiến cung” đã để lại… dấu vết, trong đó có một cô “dính bầu” và sinh ra một đứa bé vô thừa nhận, về sau trở thành con nuôi của ông Vũ Kỳ. Vậy cô gái đó là ai?

                            Xâu chuỗi nhiều thông tin từ các nguồn tư liệu, từ các nhân chứng, sự thật câu chuyện dần dần lộ ra ánh sáng mà nhiều người đã biết, nhưng câu chuyện vẫn chưa thật đầy đủ. Trong bài viết này, chúng tôi xin cung cấp thêm một số thông tin để người dân có đầy đủ những mảnh ghép hiện đang thiếu.

                            ***

                            Bà Nông Thị Xuân sinh năm 1932, dân tộc Tày, quê làng Hà Mạ, xã Hồng Việt, huyện Hòa An, tỉnh Cao Bằng. Năm 1954, bà Xuân làm công tác y tá trong một đơn vị quân nhu. Cuối năm 1954, Việt Minh tiếp quản thủ đô; Trung ương đảng cũng chuyển từ Việt Bắc về Hà Nội. Dinh Toàn quyền Pháp ở Đông Dương toạ lạc tại Hà Nội, được lấy làm Phủ Chủ tịch; ông Hồ Chí Minh sống và làm việc ở đó trong thời gian này.

                            Lúc bấy giờ, ông Trần Đăng Ninh là Uỷ viên Trung ương đảng, Chủ nhiệm Tổng cục Hậu cần đã gặp và thuyết phục bà Xuân về Hà Nội, giao trách nhiệm “phục vụ Bác Hồ”. Một thời gian sau, bà Xuân có thai, sinh một cậu con trai vào tháng 3/1956, được đặt tên Nguyễn Tất Trung.

                            Thiên hạ thời đó quả quyết rằng, cậu bé đó chính là con trai ông Hồ, nhưng ông Vũ Kỳ phủ nhận, bảo rằng “không phải con Bác Hồ” mà là do “cánh cảnh vệ tấn công”, để lại hậu quả. Tuy nhiên, mọi người dễ dàng nhận ra lời nói dối của ông Vũ Kỳ, theo sự chỉ đạo của Bộ Chính trị và của cả ông Hồ, lúc bà Nông Thị Xuân mang thai rồi sinh con. Bởi không có cậu cảnh vệ nào điên đến mức dám tấn công “bóng hồng” của ông Hồ ngay trong Phủ Chủ tịch, để đón nhận bản án… tử hình chờ sẵn.

                            Có lẽ vì “hào quang” hư ảo, vì thể diện của cấp cao Cộng sản hoặc Trung ương đảng muốn giữ “thanh danh” cho lãnh tụ, mà số phận bà Nông Thị Xuân kết thúc một cách thảm khốc và kinh hoàng vào ngày 12/2/1957. Hai cô gái vô tội ở cùng bà Xuân là cô Vàng (em ruột) và cô Nguyệt (em họ) cũng đã bị giết chết một cách dã man, tàn bạo sau đó không lâu.

                            Cậu chuyện về cái chết của những cô gái này, xin không kể ra đây. Chúng tôi chỉ muốn kể tiếp câu chuyện về thân phận của một đứa trẻ và cuộc đời của một con người, dù có cha nhưng không được phép nhận, bị bắt buộc phải hy sinh quyền được làm con, để người ta biến cha của mình trở thành “cha già dân tộc”.

                            Thời điểm bà Nông Thị Xuân phục vụ trong Phủ Chủ tịch, còn có nhiều cô gái trẻ cùng làm việc trong đó. Một người bạn rất thân với bà Xuân là bà Đặng Thị Ngọc Lan (1932-2020) quê ở Phú Trinh, Phan Thiết (nay là tỉnh Bình Thuận). Bà Lan đi theo Việt Minh làm y tá, tập kết ra Bắc năm 1954, cũng được đưa về “chăm sóc sức khoẻ” cho ông Hồ ở Phủ chủ tịch.



                            Chân dung ba nữ y tá “phục vụ ông Hồ”. Từ trái sang: Đặng Thị Ngọc Lan, Nông Thị Xuân và Trần Thị Hiền

                            Sau khi bà Xuân bị giết hại, cậu bé Nguyễn Tất Trung được giao cho bà Ngọc Lan nuôi nấng hơn một năm, rồi mới chuyển cho vợ chồng tướng Chu Văn Tấn (1910-1984), lúc đó là Uỷ viên Trung ương Đảng, Tư lệnh kiêm Bí thư quân khu Việt Bắc, nuôi. Nguyễn Tất Trung được tướng Tấn đặt tên Chu Văn Trung. Trong ký ức sơ khai và mãi đến sau này, Nguyễn Tất Trung luôn cho rằng, đó là những tháng ngày êm đềm và hạnh phúc nhất trong đời.



                            Nguyễn Tất Trung (cậu con trai nhỏ) hạnh phúc trong gia đình tướng Chu Văn Tấn. Nguồn riêng của tác giả





                            Cuối năm 1962, khi Nguyễn Tất Trung hơn 6 tuổi, lo sợ tung tích Trung bị lộ, trong lúc có quá nhiều đồn đoán về thân thế đứa con nuôi của tướng Chu Văn Tấn lan ra ở Việt Bắc, các lãnh đạo cấp cao lại tách Trung ra khỏi gia đình tướng Tấn, để đưa vào trung tâm trẻ mồ côi, thuộc Hội Phụ nữ Cứu quốc. Đó là chuỗi ngày cô đơn, vô gia đình, trôi nổi thê lương đối với một cậu bé lên sáu như Trung.

                            Mấy năm sau, người ta lại đưa Trung ra khỏi trung tâm trẻ mồ côi, giao cho ông Vũ Kỳ nuôi, lập khai sinh mới, lùi năm sinh hai năm. Từ đó, Trung theo họ ông Vũ Kỳ, mang họ tên mới là Vũ Trung, sinh năm 1954.

                            Tuổi thơ dữ dội, đớn đau và buồn tủi mà Trung đã trải qua, giúp Vũ Trung lờ mờ nhận ra rằng, mình chỉ là đứa con vô thừa nhận, dù có cha còn sống, nhưng cha con không được phép nhận nhau.

                            Năm 1968, khi 12 tuổi (tuổi thật), Vũ Trung được vào học lớp B6, khoá 8, Trường Văn hoá Quân đội Nguyễn Văn Trỗi, còn gọi là Trường Thiếu sinh quân Trỗi . Học dở dang, Vũ Trung được động viên vào “chảo lửa” miền Nam, in dấu chân trên nhiều chiến trường.

                            Mùa hè năm 1972, mới hơn 16 tuổi, Vũ Trung cũng đã có mặt để đánh nhau với quân lực VNCH ở Thành cổ Quảng Trị. Mặc dù may mắn sống sót trở về, nhưng đoạn đường phía trước vẫn đầy ghềnh thác, chứ không trải hoa hồng cho con trai của một lãnh tụ tối cao.

                            Trong hành trình theo dấu chân Nguyễn Tất Trung, chúng tôi đã tìm ra sự thật, không đúng như những thêu dệt, rằng Vũ Trung bị “tiêm thuốc lú”, bị “đầu độc thần kinh”. Ngược lại, anh ta hoàn toàn khoẻ mạnh, bình thường. Sau năm 1975, Vũ Trung quay về Hà Nội để đi học tiếp phổ thông trung học.



                            Chú bộ đội “trẻ em” Vũ Trung bên các em mẫu giáo. Ảnh chụp tháng 5/1975. Nguồn: Nông Văn Tiềm

                            Không có bất kỳ lãnh đạo cấp cao nào của Đảng và Nhà nước có thái độ ứng xử tốt đẹp, thừa nhận hay chiếu cố đến “giọt máu” của ông Hồ. Từ chiến trận trở về, Vũ Trung cũng phải cặm cụi học và tự bản thân phấn đấu để có chỗ đứng trong xã hội. Một mặt, nhờ núp dưới thân phận con ông Vũ Kỳ, mặt khác, với sự giúp đỡ từ các bạn bè trường Thiếu sinh quân năm xưa, nay thành đạt, nhờ đó Vũ Trung cũng có được ít nhiều ưu ái để tiến thân.

                            Năm 1995, Nguyễn Chí Vịnh, con tướng Nguyễn Chí Thanh, kéo Vũ Trung về Tổng cục Tình báo quân đội (Tổng cục 2) làm việc. Để giữ kín thân phận và tránh mọi soi mói của dư luận xã hội, dù quá tuổi khá lâu, Vũ Trung vẫn được giữ lại trong biên chế đương chức của TC2, cho đến tháng 6/2021, Trung mới được phép nghỉ hưu với quân hàm đại tá.



                            Vũ Trung với lon đại tá tại văn phòng làm việc. Nguồn: Nông Văn Tiềm

                            Về chuyện hôn nhân, mãi đến năm 1990, Vũ Trung mới kết hôn với một cô gái có tên Lưu Thị Duyên, sinh năm 1967. Họ có với nhau một con trai, sinh năm 1992, đặt tên Vũ Thành.

                            Điều khá bất ngờ là, Vũ Thành không thể chen chân vào được những chỗ “ngon ăn” như Hải quan, Công an, các tổng công ty nhà nước, hay một chức quan nào trong bộ máy công quyền. Con trai Trung phải đi làm “cu li”, hết chỗ này đến chỗ khác, điều đó chứng tỏ ông bố Vũ Trung thật sự không có quyền lực. Ở tuổi 29, cháu nội đích tôn của ông Hồ Chí Minh hiện đang kinh doanh một cửa hàng sửa chữa, mua bán điện thoại di động nho nhỏ ở thủ đô.

                            Cũng nói thêm rằng, thông qua nhiều manh mối, Vũ Trung trước đây cũng đã tìm được mộ mẹ, bà Nông Thị Xuân, được an táng ở Cao Bằng và gia đình bên ngoại.

                            Về phần y tá Đặng Thị Ngọc Lan, sau này bà Lan được cấp trên cho đi học chuyên tu lên bác sĩ, lấy chồng là đại tá hải quân Nguyễn Chương (1927-1985), sinh được một con trai và hai cô con gái. Sau năm 1975, bà về làm Phó Ban quân y, Xí nghiệp Ba Son, Bộ Tư lệnh Hải quân, đóng tại Tân Cảng, Sài Gòn.

                            Giấu kín bí mật mãi trong lòng đến năm 2017, ở tuổi 85, bà Đặng Ngọc Lan, cô y tá nuôi nấng Vũ Trung năm xưa trong Phủ Chủ tịch, mới dám tiết lộ cho các con mình một phần sự thật và họ đi tìm Vũ Trung. Nỗi khát khao tình mẹ của Vũ Trung cũng được bù đắp phần nào khi gặp lại bà Lan, người mẹ nuôi ẵm bồng mình thời thơ ấu.







                            Vài hình ảnh Vũ Trung bên mẹ nuôi Đặng Thị Ngọc Lan. Nguồn: Nông Văn Tiềm

                            Bà Đặng Thị Ngọc Lan qua đời ngày 4/12/2020. Vũ Trung đã lễ hiếu, đưa vợ con vào Sài Gòn chịu tang mẹ nuôi.

                            Vũ Trung cũng là người chịu khó trong việc đi tìm cội nguồn. Hàng năm, Trung đều đưa vợ con về dâng hương mộ bà nội Hoàng Thị Loan ở Nghệ An, mộ ông nội Nguyễn Sinh Sắc và dự giỗ ông tại Đồng Tháp.


                            Ảnh Vũ Trung bên mộ phần ông nội Nguyễn Sinh Sắc. Nguồn: Nông Văn Tiềm
                            Ảnh Vũ Trung chụp bên mộ bà nội Hoàng Thị Loan. Nguồn: Nông Văn Tiềm

                            Vũ Trung cũng đã được Vương Chí Nghĩa, sinh năm 1927, là con trai út của ông Nguyễn Sinh Sắc với người vợ họ Mai, quê Đồng Tháp, cùng con cháu nhìn nhận huyết thống họ hàng. Ông Vương Chí Nghĩa hiện đang sống tại chùa Phật Quang trên núi Dinh, Bà Rịa-Vũng Tàu, cùng con trai Vương Tấn Việt (tức Thượng toạ Thích Chân Quang), sinh năm 1958.



                            Ảnh Vũ Trung gặp chụp với cha con cụ Vương Chí Nghĩa (trên) và Vương Tấn Việt (dưới). Nguồn: Nông Văn Tiềm





                            Hiện Vũ Trung cùng vợ và con trai đang sống cuộc sống tương đối khá giả, tại một căn biệt thự bốn tầng sang trọng, phía trước có vườn cây ăn quả sum suê ở Gia Lâm, Hà Nội.


                            Vũ Trung, cùng vợ Lưu Thị Duyên và con trai Vũ Thành. Nguồn: Nông Văn Tiềm
                            Căn biệt thự bốn tầng ở Gia Lâm, Hà Nội, nơi Vũ Trung sống cùng vợ và con trai. Nguồn: Nông Văn Tiềm


                            Tạo hoá thật trớ trêu, sẽ không bao giờ Vũ Trung được công nhận là con ông Hồ, cũng như ông Vương Chí Nghĩa không được xác nhận chính danh là con cụ Nguyễn Sinh Sắc. Xa hơn, cụ Sắc cũng không hề được công nhận là con của Cử nhân Hồ Sỹ Tạo trong chính sử.

                            Bí mật cuộc đời của Nguyễn Tất Trung, tức Vũ Trung, được ví như một bức tranh mù sương, hư ảo theo năm tháng, phủ lên một gia tộc tột đỉnh vinh quang nhưng không kém phần bi kịch và cay đắng. Từ các tiền nhân đến Vũ Trung, con trai anh ta và có thể các thế hệ cháu con sau này, mãi mãi là những… người không được phép nhận cha mẹ ruột.

                            Comment


                            • Font Size
                              #329
                              Nói thế cho nhanh...Cầy hay chó ...cũng rứa !




                              Thằng cháu chạy xe container xuất/nhập hàng cho công ty ở Đà Nẵng. Khi thì chạy ra Hà Nội, Hải Phòng. Lúc thì chạy vô Sài Gòn, Tây Nguyên. Hôm qua ngồi nhậu nó hỏi mình:

                              - Con đi nhiều nơi và biết chắc chắn rằng, người dân miền Bắc họ thích ăn thịt chó nhiều hơn các vùng miền khác. Cậu có biết tại sao họ lại thích thịt chó hơn các loại thịt kia không?
                              - À, nếu con hỏi thì cậu trả lời theo suy nghĩ của riêng cậu, nhưng không biết thực tế có đúng như thế không nha. Vấn đề là vầy.
                              - Sau khi chia đôi đất nước (1954) người dân miền Nam muốn ăn loại thịt nào, loại cá nào là hoàn toàn do sở thích của họ, miễn họ có tiền. Còn miền Bắc, thì dù có tiền cũng không thể chọn lựa thực phẩm theo sở thích của mình. Bởi, miền Bắc trong suốt từ năm 1954 đến 1986 họ phải sống trong chế độ bao cấp.

                              Chế độ bao cấp là gì? Đó là, nhà nước quản lý, thu gom tất cả các mặt hàng, rồi bán lại cho dân theo chế độ tem phiếu. Mỗi hộ dân mỗi tháng được mua bao nhiêu lạng thịt, bao nhiêu cân cá, bao nhiêu ký gạo...tất cả đều có quy định hết. Bởi vậy, ai có tiền cũng không mua được nhiều, và không dễ gì mua được thứ mình thích.

                              Tuy nhà nước quản lý tất tần tật từ mớ rau, quả trứng... đến bò, lợn, trâu, dê. Nhưng riêng giống chó, thì nhà nước không quản lý. Bởi vậy, nhà nào có chó thì được quyền làm thịt, được quyền mổ thịt ăn hoặc mang ra chợ bán, mà chẳng cần viết đơn xin xỏ các cấp chính quyền gì cả.
                              Do đó, thịt chó vô tình là nguồn thực phẩm chính, là dinh dưỡng bồi bổ cho cơ thể nhân dân miền Bắc. Những đứa bé từ lúc nằm trong nôi, cũng đã được ông bà, bố mẹ cho ăn thịt chó, nên lớn lên thành thói quen. Và, từ thói quen đó, nên thế hệ này tiếp nối thế hệ kia, dần dần họ đều có thói quen giống nhau. Đơn giản là vậy!
                              Để hiểu hơn về thời bao cấp ở miền Bắc, chúng ta hãy suy ngẫm mấy câu thơ của Nguyễn Chí Thiện, trong tập Hoa Địa Ngục:

                              Click image for larger version

Name:	Z214_T~1.JPG
Views:	49
Size:	20.8 KB
ID:	70061

                              Miếng thịt lợn chao ôi là vĩ đại
                              Miếng thịt bò lại vĩ đại bằng hai
                              Chanh, muối, cam, đường, lạc, đỗ, gạo, khoai...
                              Tất cả những gì người có thể nhai
                              Đảng mó tới tự nhiên thành vĩ đại
                              Riêng thịt chó đảng không mó tới, nên dân được tự do ăn thỏa thích.
                              Tóm lại, dân miền Bắc thích ăn thịt chó vì nhà nước không quản lý chó. Mà thật ra, từ khi ông Hồ đọc tuyên ngôn đến nay, cái gì mà nhà nước không quản lý, thì dân miền nào cũng thích. Nói thế cho nhanh!


                              Click image for larger version

Name:	Z214-T~1.JPG
Views:	56
Size:	30.4 KB
ID:	70060


                              Ngô Trường An

                              Comment


                              • Font Size
                                #330

                                Thằng Bờm có... Giấy đi nhậu!



                                Xế trưa Bờm lại thông chốt. Bà con trong làng cũng nô nức thông chốt đi chợ. Mọi người xếp hàng chờ qua chốt. Bờm lại xuất hiện như một vị thần.
                                Cả làng nhìn Bờm bằng ánh mắt khâm phục. Giàu như Phú ông chưa chắc "ngầu lòi" bằng thằng Bờm bây giờ. Người ta đoán Bờm có cả tá giấy tờ lận lưng quần. Mà bây giờ đang là mùa giãn cách, ai ra đường, làm gì cũng cần có giấy tờ.


                                Sáng sớm, Bờm vươn vai thức dậy. Cả làng còn chưa ai dậy tập thể dục nên phố xá vắng hoe. Bờm thong thả ra chốt. Mấy anh đứng chốt hỏi Bờm đi đâu. Bờm chẳng thèm trả lời, chỉ móc bóp lấy ra cái Giấy tập thể dục. Mấy anh gác chốt le lưỡi khâm phục Bờm:
                                - Gớm, ai ngờ thằng Bờm có Giấy tập thể dục nhanh nhất làng chứ! Bởi vậy đừng đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài.
                                Nhìn thần thái thằng Bờm vừa đi bộ vừa đắc ý, ai nấy đều ngưỡng mộ Bờm. Tập thể dục xong, Bờm lại tà tà về nhà. Bờm ra chuồng trâu dẫn trâu ra ngoài đồng ăn cỏ. Mấy tay gác chốt lại xầm xì:
                                - Giấy chăn trâu đấy! Không biết từ đâu mà Bờm chạy được Giấy chăn trâu từ hồi đầu mùa dịch. Nó có ông nội, ông ngoại, ông sơ, ông cồ làm chức rất to ở trên huyện chăng?
                                Bờm chẳng thèm để ý, trình giấy chăn trâu xong, Bờm đủng đỉnh dẫn trâu qua chốt. Con trâu ăn theo Bờm, nó cũng tỏ vẻ mình sang chảnh. Khi đi qua chốt, con trâu chẳng thèm ngó mấy anh gác chốt một cái. Đúng là chủ nào trâu đó!
                                Xế trưa Bờm lại thông chốt. Bà con trong làng cũng nô nức thông chốt đi chợ. Mọi người xếp hàng chờ qua chốt. Bờm lại xuất hiện như một vị thần, trên tay là Giấy đi chợ. Đám canh chốt đã quen với việc Bờm xuất giấy tờ nhưng sự ngưỡng mộ vẫn còn đó.
                                Bờm nhìn dân làng đang chen lấn nhau rồi nói to:
                                - Giấy đi chợ thì ai cũng có. Quan trọng là có tiền để đi chợ không?
                                Hơn phân nửa người dân trong làng nghe Bờm nói bèn "quay xe". Đúng rồi, dịch bệnh kéo dài làm gì còn tiền đi chợ.

                                Sau khi cơm nước no nê, Bờm lại ra đường. Tóc tai dài lắm rồi Bờm muốn đi cắt tóc. Cửa tiệm hớt tóc thưa thớt một, hai người. Bờm nhếch miệng cười rồi tự nhủ:
                                - Đúng là cả làng này mạt. Chỉ có mỗi Bờm có Giấy đi hớt tóc.
                                Bờm nở nụ cười bước vào cửa tiệm. Anh thợ hớt tóc mừng rỡ đón khách. Bờm đưa ra Giấy đi hớt tóc, anh thợ mắt sáng rực:
                                - Bờm đúng là Bờm! Mọi giấy tờ đều không làm khó anh được. Giấy đi hớt tóc Bờm còn có. Không biết Bờm còn giấy gì nữa?
                                Đang trong lúc hưng phấn, Bờm ghé tai nói nhỏ với anh thợ hớt tóc:
                                - Tao còn... Giấy đi nhậu nữa!
                                Nghe tới đây anh thợ hớt tóc làm rớt cái tông đơ. Anh đứng bần thần, không ngờ lai lịch Bờm bất phàm như vậy. Giấy đi nhậu đừng nói làng này, cả huyện cũng chưa chắc ai có Giấy đi nhậu
                                Anh thợ hớt tóc lẩm bẩm:
                                -Thánh! Bờm là thánh con mẹ nó rồi!

                                Comment

                                Working...
                                X