Announcement

Collapse
No announcement yet.

Cười lên nào…. ở Thiên Đàng Mù

Collapse
This is a sticky topic.
X
X
Collapse
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Font Size
    #376

    Comment


    • Font Size
      #377
      Merry Christmas GIF

      Comment


      • Font Size
        #378

        BA LẦN NGOẠI TÌNH


        Viên chức Cách Mạng cao cấp , sau khi đọc xong tin tức trên các báo "lề phải", quay sang nói với vợ :

        - Toàn những vụ ngoại tình..., xã hội nay bị nhiễm chế độ Ngụy toàn là loạn luân !

        Quan chức Nhà Nước bỗng sững lại, nhìn cô vợ trẻ của mình với vẻ nghi ngờ :

        - Này, còn mình ? Em có phụ tôi bao giờ chưa ?

        Cô vợ rụt rè :

        - Có… nhưng… đừng nổi giận thì em nói !

        - Cứ nói đi !

        - Trong đời, em đã trót phụ mình chỉ có... 3 lần…

        Quan lớn hạ giọng :

        - Ba lần ? Là những lần nào ?

        - Lần thứ nhất là lần cái luận án Phó Tiến Sĩ của mình bị thiếu một điểm, Vậy mà sau đó… sau đó, chủ tịch Hội Đồng Duyệt Xét luận án đã chấm điểm cao cho mình. Mình còn nhớ không ?

        - Đúng, đúng... Còn lần thứ hai ?

        - Chủ tịch UBNN Tỉnh được lên trung ương, trong khi mình lại là phó chủ tịch mà ít được mọi người nhắc tới . Nhưng rồi chính nguyên Chủ Tịch UBNN xét lại và đề cử mình làm người kế nhiệm, còn nhớ không ?

        - Đúng, đúng... Vậy lần thứ ba ?

        - Lần thứ ba… Lần thứ ba là lần mình bị đưa ra Quốc Hội để bỏ phiếu tín nhiệm, nhưng mình chỉ thiếu,,, 99 phiếu

        Nên em phải vất vả gom từng phiếu một…

        Comment


        • Font Size
          #379

          Comment


          • Font Size
            #380
            THỊT BÒ DÁT VÀNG GIAI CẤP QUAN THAM - BÀI HÁT MỚI

            Tuần đầu tháng 11 năm 2021, hình ảnh bộ trưởng công an Tô Lâm ăn thịt bò dát vàng tại nước Anh được tung lên mạng xã hội trở thành tin tức nóng hổi trong giới truyền thông quốc tế. Nhưng tại nước Việt Nam, chữ “ thịt bò dát vàng” bị ngăn chận khi tìm kiếm trên Internet; không ai dám nhắc tới chuyện này vì sợ công an quấy nhiễu, bắt bỏ tù.



            Người ta chê nghiệp vụ tình báo của bộ trưởng công an vì đã để chuyện ăn uống xa hoa trong lúc công du nước ngoài lộ ra công chúng. Thử hỏi khả năng yếu kém như vậy thì làm sao quản lý nổi công tác bảo vệ an ninh cho quốc gia của mình.
            Rất nhiều người không biết có món thịt bò dát vàng đắt tiền dành cho những người giàu có ăn uống,; qua vụ này mới nghe thấy. Trong dân gian đã có hiện tượng, chữ “ dát vàng “ trở thành một tĩnh từ đi kèm một món ăn nào đó mắc tiền. Thí dụ như “ sầu riêng dát vàng “ một trái bán tại Costco Hoa Kỳ giá 28 đô la, hay “bún bò dát vàng” một tô đặc biệt giá 20 đô la tại một tiệm ở California.
            Những nhà lý thuyết phê bình rằng chủ nghĩa cộng sản tạo nên một nhà nước độc tài với giai cấp mới là cán bộ đảng viên Cộng sản, là giai cấp quan chức hưởng thụ những đặc quyền và họ tham nhũng, xa hoa áp bức dân chúng- gọi là giai cấp quan tham.
            Xã hội Việt Nam trong mấy chục năm bị cai trị bởi Đảng Cộng Sản đã cho thấy đất nước bị suy đồi bởi sự cai trị của các viên chức đảng viên bất tài, tham nhũng và xa hoa, đó là bọn quan tham. Hình ảnh bộ trưởng công an Tô Lâm ăn thịt bò dát vàng lên báo chí quốc tế là một thí dụ điển hình nhất.

            Nhạc sĩ Trần Chí Phúc sau một tháng ray rức với cái tin đó đã viết ca khúc Thịt Bò Dát Vàng Giai Cấp Quan Tham. Lời ca như sau:

            THỊT BÒ DÁT VÀNG- GIAI CẤP QUAN THAM

            Thịt bò dát vàng là chi hỡi em. Thịt bò dát vàng đầu tiên nghe thấy.
            Thịt bò dát vàng một miếng đắt như vàng. Quan tham cứ ăn tiền tham ô dư quá.
            Thịt bò dát vàng ở bên nước Anh. Quan tham đến đây tiệc vui ăn uống
            Thịt bò dát vàng làm mắt anh cay nhòe. Đau xót quê mình biết bao dân đói nghèo.
            Này em khẽ nói, đừng nên lớn tiếng, tới tai quan tham. Là vào tù đó em, là vào tù đó anh,
            Ai dám nhắc tên thịt bò dát vàng.
            Chúng tuyên truyền cộng sản chủ nghĩa. Chúng ca ngợi giai cấp công nhân. Nhưng cuối cùng
            quan tham giai cấp, tham nhũng xa hoa áp bức dân mình.


            Xin bấm vào Youtbe để nghe bài hát Thịt Bò Dát Vàng Giai Cấp Quan Tham với tiếng hát tiếng đàn Trần Chí Phúc :
            https://www.youtube.com/watch?v=YaembRBYomY

            Trần Củng Sơn


            Comment


            • Font Size
              #381
              Hơn 1,000 người đã ăn ‘thịt bò dát vàng’ tại Hà Nội

              HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Hơn 1,000 người đã đến ăn món “thịt bò dát vàng” tại một nhà hàng ở Hà Nội, theo lời ông chủ Golden Beef Restaurant.
              Bản tin Reuters hôm Thứ Năm, 9 Tháng Mười Hai, nói nhà hàng Golden Beef Restaurant nằm trong khách sạn The Dolce Hanoi Golden Lake Hotel trên đường Giảng Võ, Hà Nội, gần đây đưa vào thực đơn món “thịt bò dát vàng” lợi dụng cơn bão dư luận để quảng cáo và kiếm tiền.


              “Thịt bò dát vàng” tại nhà hàng Golden Beef Restaurant ở Hà Nội. (Hình: doanhnhanvasao)“Chúng tôi đã phục vụ hơn 1,000 thực khách khi họ đến thưởng thức món ‘thịt bò dát vàng’ của nhà hàng chúng tôi,” lời ông Nguyễn Hữu Đường nói với thông tấn Reuters. Ông là chủ tịch tập đoàn Hòa Bình, chủ nhân khách sạn nói trên và do công ty Mỹ Wyndham Hotels & Resorts Inc. quản lý điều hành.
              Hồi năm ngoái khách sạn The Dolce Hanoi Golden Lake Hotel tân trang thành “khách sạn dát vàng” với kim loại mạ vàng mọi thứ từ vòi nước, bồn tắm, viền gương soi trong phòng tắm, đèn ngủ đến hành lang khách sạn. Nhà hàng bên trong khách sạn được đổi tên thành “Golden Beef Restaurant” mà gần đây có tin Bộ Trưởng Công An CSVN Tô Lâm ăn “thịt bò dát vàng” tại một nhà hàng của “Thánh Rắc Muối” Salt Bae tại London, Anh.
              Nhà hàng của ông Đường bán món “thịt bò dát vàng” làm từ thịt bò Kobe nổi tiếng của Nhật hoặc từ thịt bò ngon của một số nước khác, với giá khoảng $45 mỗi phần ăn thay vì lên tới hơn $2,000 một phần ăn như “Thánh Rắc Muối” cắt cổ thực khách ở London.
              Thực tế, dù với giá tiền $45 một phần ăn thì cũng chỉ giới quan quyền có tiền hối lộ hay các nhà tư bản đỏ mới có khả năng bỏ tiền ăn những miếng thịt bò này.
              Thống kê của nhà cầm quyền CSVN cho hay lợi tức đầu người Việt Nam trung bình $230/tháng năm 2020. Năm 2021 vì bị đại dịch COVID-19 ảnh hưởng nặng nên lợi tức trung bình giảm xuống chỉ còn chừng $190/tháng thì đối với họ “thịt bò dát vàng” chỉ có trong những giấc mơ.
              Ngày 10 Tháng Mười Hai, trang mạng chinhphu.vn của Hà Nội loan báo nhà cầm quyền trung ương chỉ thị cho Bộ Tài Chính “xuất cấp” 3,000 tấn gạo cứu đói cho dân ba tỉnh Bình Định, Quảng Ngãi, Phú Yên mới bị lũ lụt mất nhà, mất ruộng vì thủy điện xả lũ. Thống kê nói trận lũ lụt vào ngày 30 Tháng Mười Một và 1 Tháng Mười Hai đã làm chết 19 người, 90,000 ngôi nhà bị ngập nước hư hại hoặc bị lũ cuốn trôi bên cạnh thiệt hại vườn ruộng, tài sản khác.
              “Tôi nghĩ tại sao mình lại không bán món thịt bò dát vàng với giá người ta chịu được,” lời ông Đường nói với Reuters. Hãng tin này thuật lời một số thực khách cho rằng bữa ăn của họ “đáng tiền.”
              “Đây là một trong những kinh nghiệm đáng nhớ trong đời tôi,” Reuters dẫn lời thực khách 40 tuổi tên Phạm Duy Bách.

              Ông Tô Lâm, bộ trưởng Công An CSVN, ăn thịt bò dát vàng từ tay đầu bếp “Thánh Rắc Muối” tại London, Anh, hồi đầu Tháng Mười Một, 2021, gây bão dư luận. (Hình: Cắt từ clip TikTok của Nusr-Et)Khi các hãng thông tấn và báo chí quốc tế theo nhau đưa tin bộ trưởng Công An CSVN ăn bữa tiệc xa xỉ ở London với giá hơn $2,000, độc giả khắp nơi bình luận, đả kích quan chức cấp cao CSVN ăn bữa tiệc như thế trong khi nhân dân đói khổ, lại đang vật vã trong đại dịch. Ông Nguyễn Phú Trọng, người đứng đầu đảng CSVN, thì thường xuyên kêu gọi chống tham nhũng.
              Ông lại còn lặp đi lặp lại hơn một lần là chống tham những “không có vùng cấm, không có ngoại lệ, bất kể người đó là ai…” Nhưng không những ông Tô Lâm không bị kỷ luật gì của đảng mà lại còn ngồi làm phó Ban Chỉ Đạo Trung Ương Về Phòng Chống Tham Nhũng, báo chí tuyên truyền của chế độ đưa tin ngày 23 Tháng Mười Một.
              (TN)

              Comment


              • Font Size
                #382
                Click image for larger version

Name:	ZZ45-4~1.JPG
Views:	78
Size:	58.7 KB
ID:	82318

                Xe nước mía bán kit test dịch bệnh

                Click image for larger version

Name:	ZZ45-2~1.JPG
Views:	70
Size:	25.6 KB
ID:	82319

                Bạn có tin vào sự “đau đớn” này không? Nếu không tin, thì bạn làm gì?

                Comment


                • Font Size
                  #383
                  Chuyện cấm cười : Đông về, lại nhớ đến… “cục gạch”

                  Sáng sớm, thằng Tang, con ông Tính và bà Tình – một gia đình cách mạng – đã sang nhà gõ cửa. Tôi già rồi nên dậy rất sớm, chứ gặp người khác đang ngủ mà bị đánh thức kiểu này thì chắc thằng Tang sẽ được một trận “hồn vía lên mây.”

                  “Làm gì mà mày qua ‘ám’ tao sớm vậy Tang?” Tôi vừa hỏi vừa mở cổng cho nó vào. Mặt nó như chưa được ngủ, vừa ngáp vừa trả lời: “Ông Tư có trà nóng không cho con một ly, nước của con Pha bán cà phê chưa sôi.”

                  Tôi kéo nó vào trong nhà, chứ không ngồi ngoài sân như thường lệ. Mấy ngày nay Sài Gòn tự nhiên trở rét, hoa lá còn teo, huống chi người, vào nhà ngồi cho chắc ăn.


                  Uống xong hai tách trà Thái Nguyên, thằng Tang mới thủng thỉnh nói:

                  “Ông Tư coi ba con được không. Mấy ngày hôm nay rét gần chết mà không cho bật máy sưởi, còn nói con: ‘Mày theo gương gia đình chị Thúy đó, mùa Đông người ta chống rét theo kiểu bác Hồ, vừa yêu nước, vừa tiết kiệm, không như mày, xài hoang phí quá!’ Ổng có điên không ông Tư?”

                  “Nó là cha mày, mà mày không biết thì sao tao biết?” Tôi hỏi ngược lại nó, “À mà con Thúy là con nhỏ nào?”

                  Thằng Tàng trợn mắt nhìn tôi: “Trời ơi ông Tư! Nhà văn, nhà báo nổi tiếng đó! Đỗ Bích Thúy, trung tá quân đội đó ông Tư.” Tôi nói, “Kệ nó chứ, mà nó mắc mớ gì chuyện cha con mày?”

                  Thế là được dịp, thằng Tang mới kể, trong chương trình Quán Thanh Xuân gì đó của Đài VTV ngoài Bắc, có “giao lưu, gặp gỡ” một số người nổi tiếng, nói chuyện về đề tài mùa Đông, trong đó có bà nhà văn Đỗ Bích Thúy này. Bả kể hồi nhỏ, những buổi tối mùa Đông ở Hà Giang, trời rét lắm, nên bố bả lúc nào cũng nướng ba cục gạch trên bếp trong hai tiếng đồng hồ. Ổng bảo đó là kiểu chống rét của bác Hồ hồi ổng còn lang thang ở Paris tìm đường cứu nước. Bà Thúy nói ba cục gạch đó được nhét vào nhiều lớp bao tải, quần áo cũ, rồi nhét dưới lớp chăn bông cho bố mẹ bả một cục, hai anh trai của bả chung một cục, còn bả được riêng một cục. Bả nói gia đình bả không thể đi qua những mùa Đông nếu không có những cục gạch hồng của bố bả.

                  “Liệu có đáng tin không ông Tư? À mà ông Tư biết vụ bác Hồ chống rét bằng cục gạch không?”


                  Tôi nói, “Tao là người miền Nam, nên không có thằng bác thằng chú nào hết. Còn chuyện ông Hồ lấy tên Trần Dân Tiên rồi tự ca ngợi khi xưa thì còn được, chứ giờ dân người ta sáng mắt hết rồi, đâu có ai tin nữa. Thế nên chuyện con nhỏ trung tá nhà văn quân đội gì đó kể chuyện chống rét theo kiểu ông Hồ thì mày đừng tin, có ngày cháy nhà…”

                  Thằng Tang cắt ngang lời tôi, “Thì đó ông Tư! Hôm qua con bỏ cục gạch vô lò nướng, bật lên 400 độ C, nung hai tiếng xong mang ra bọc vô mấy lớp bao tải, xong cho vô cái mền bông dày cộm của con. Lát sau ngửi thấy mùi khét, mở ra mù mịt khói từ bao tải, làm còi báo cháy hú lên điếc cả tai.”

                  Không thể hiểu nổi, thời đại này mà còn có một nhà văn lên trên tivi bốc phét như thế. Từ câu chuyện xạo ông Hồ chống rét bằng gạch ở Paris hoa lệ, nhà văn này đưa viên gạch về chiến khu luôn cho nó gần gũi. Vậy mà cả đám văn nghệ sĩ đàn anh, đàn chị, cứ ngồi lơ ngơ, láo ngáo nghe không sót một chữ, uống từng lời như rót mật vào tai, nhưng lại không dám cãi một tiếng. Bố bảo cũng chẳng dám cãi. Nếu nói nhà văn đảng viên này nói xạo thì như gián tiếp nói ông Hồ xạo à!



                  Tôi nói với thằng Tang, “Thằng cha mày là đảng viên, nên bị ngu là phải lẽ, còn mày thì mở to con mắt ra, dùng cái đầu để suy nghĩ. Trên đời này, từ cổ chí kim chưa có thằng nào, dù nghèo khổ đến đâu chăng nữa, cũng dám ôm cục gạch đỏ hồng để ngủ. Mất ‘giống’ như chơi.”

                  Tôi nhớ có một câu chuyện vui về cục gạch đỏ hồng của ông Hồ ở Paris trên mạng. Nhân dịp này kể cho thằng Tang nghe, để cho nó mở mang đầu óc. Chuyện như thế này:

                  Ngay sau khi “nghe như sét đánh ngang tai, bác Hồ đang sống chuyển sang từ trần”, về chầu các cụ tổ Mác-Lê-Mao, Bộ Chính Trị quyết định lập một Viện Bảo Tàng cho nhân vật đầy bí ẩn này.

                  Thế là các Tòa Đại sứ Việt Nam (TĐSVN) tại các quốc gia mà ông Hồ từng sinh sống ra thông báo, đại khái là ai có giữ những kỷ vật, hình ảnh, hay bất cứ thứ gì liên quan đến ông Hồ, nếu mang lại tặng cho TĐSVN, sẽ được trọng thưởng.

                  Tại Paris, sau mười ngày thông báo trên báo chí, đài phát thanh và truyền hình, có một bà cụ già yếu hom hem chống gậy lò mò đến văn phòng sứ quán, xin gặp người phụ trách chương trình đổi kỷ vật của ông Hồ lấy tiền.


                  Giọng bà cụ như muốn hết hơi vì đi bộ tới:

                  – Tôi biết rõ phòng trọ mà ông Nguyễn Ái Quốc (tên ông Hồ hồi ở Pháp) đã từng trọ suốt thời gian ở Paris.

                  Viên lãnh sự của TĐSVN vui mừng hỏi:

                  – Thế bà có hình ảnh về căn phòng trọ đó à?

                  Bà cụ nhỏ nhẹ nói:

                  – Tôi không có hình ảnh gì về căn phòng đó hết, nhưng tôi có một cục gạch mà ông Nguyễn thường sưởi ấm mỗi đêm.

                  Viên lãnh sự vui mừng nghĩ, nếu mang được cục gạch này về là mình không những được thưởng to mà còn được lên chức nữa cũng nên. Hắn hỏi không giấu được vẻ vui mừng:

                  – Ôi… Quý hóa quá! Thế bà còn giữ được… cục gạch đó à?

                  Bà cụ vẫn nhỏ nhẹ:

                  – Thưa ông, đương nhiên ạ! Tôi chỉ có một cục, một số bà nữa có, nhưng họ chết hết rồi.

                  – Thế thì hay quá, bà có sẵn sàng giao lại cục gạch quý giá đó cho chúng tôi không ạ! Đây là một kỷ vật quý giá của quốc gia chúng tôi. Gọi là “quốc bảo” đấy cụ ạ. Chúng tôi sẽ hậu thưởng cho bà đấy. Nhưng, xin lỗi bà, chúng tôi phải cho thử nghiệm tuổi của cục gạch này trước, rồi mời đưa tiền thưởng cho bà được.

                  – Vâng, ông đừng lo, tôi có giấy tờ chứng minh đàng hoàng, đúng tuổi, đúng thời gian ông Nguyễn ở đây.

                  – Ôi! Thế cơ à, cục gạch mà cũng có giấy tờ à! Bà vui lòng cho chúng tôi xem…

                  Bà cụ chậm rãi rút ra một tờ giấy đã cũ vàng, nhưng rất thẳng thớm, chứng tỏ bà rất quý, và trân trọng nó.

                  Viên lãnh sự cầm xem và nhíu mày lẩm bẩm:

                  – 1919, Ma chérie Marie… (tạm dịch: Marie cưng của anh…)

                  – Cái giấy này là gì vậy ạ? Bà có đưa lộn không?

                  Bà cụ trả lời:

                  – Không nhầm không lộn gì cả đâu, thưa ông. Vâng, tôi là một trong những… ‘cục gạch nung mùa đông của anh Nguyễn’ lúc đó đấy ạ!

                  Thằng Tang nghe đến đây, rú lên như nhà bác học Archimedes năm xưa tìm ra định luật về sức đẩy của nước khi đang tắm. “Ô! Con hiểu rồi! Con hiểu rồi. Cái gì chứ mấy cục gạch này con có nhiều lắm, cứ là ‘vô tư’! Tối nay con rủ một cục đến ngủ chung. Hehehe…”

                  – Ông Tư Sài Gòn –

                  Comment


                  • Font Size
                    #384
                    Chuyện cha và con… (hết ý kiến với đám V.C này...)

                    Click image for larger version

Name:	zz59-chacon.jpg
Views:	73
Size:	51.0 KB
ID:	82974

                    Thằng con đi học về thấy bố dắt xe ra cửa, nó hỏi:

                    – Mày đi đâu đấy?

                    Bố nó trả lời:

                    – Tao chở ông đi khám bệnh.

                    Con hỏi:

                    – Cha mày bị đau à?

                    Bố:

                    – Ừ, ông bị đau bụng.

                    Vừa lúc ấy ông nội đi ra ngồi sau xe bố nó, thằng con vội nói:

                    – Mày đèo cha mày đi cẩn thận nha mày!

                    NGÔ TRƯỜNG AN

                    Comment


                    • Font Size
                      #385

                      Cơm Chửi Sài Gòn...
                      Hình minh họa


                      Hà Nội có bún chửi thì Sài Gòn cũng có Cơm chửi nè.

                      Chất khí khái hào hiệp nghĩa tình của người Sài gòn không thể lẫn với vùng miền nào khác được.
                      Hãy xem một quán cơm ở Sài gòn "chửi" khách nè.


                      Trưa nắng chang chang, hai thằng tour guide vô quán cơm bình dân ven đường kiếm miếng cơm.
                      Quán cơm đông nghẹt, dân văn phòng, dân lao động, tài xế taxi, cả đám thợ xây dựng ở công trường gần đó cũng xúm vô.
                      " Ăn chi đây hai huynh ?"
                      " Một thịt kho hột vịt, một cá kèo kho tộ !"
                      " Uống gì đây ?"
                      " Một nước suối , một C2 !"
                      Rất nhanh, hai dĩa cơm bốc khói kèm hai chén canh rau đay được mang ra .
                      Ông chủ quán, mình xăm loang lổ, mặc cái quần lửng xệ gần tụt khỏi đít, áo ba lổ lửng thửng ra nói :
                      " Cơm đủ rồi heng , canh khuyến mãi hổng lấy tiền !
                      Còn...nước uống thì ...đù má...mấy ông văn phòng mà đèo mịa, hổng biết gì chơn ! Nước suối Aqua là cái quần què gì, tụi Pepsi lấy nước phông tên đóng chai cho mấy ông uống chớ gì ? Còn C2 nhiễm chì trên mạng nói đầy, cả thế giới biết mà mấy ông .. éo biết ! Trà đá miễn phí uống thì uống hổng uống thì đi chổ khác mua, ở đây hổng bán.
                      Để tiền đó mua giùm bà già kia tờ vé số kìa ! Mà đù má, mua làm phước thôi, éo trúng đâu, đừng ăn thua dzới nhà nước !
                      Hai thằng quay qua thấy bà già ...già ơi là già lưng còng, cầm sấp vé số mời, thằng guide hỏi :
                      " Ngoại ! Ngoại ăn cơm chưa ? Con mời ngoại dĩa cơm ?"
                      Thằng chủ quán bụng phệ xăm mình lại xía dzô :
                      " Hai ông trả thêm mười ngàn thôi tui làm cho bả dĩa cơm chớ hỏi gì ! Cứ kêu ra người ta ăn chớ màu mè ... què hoài !
                      Quay ra sau gã kêu to : " Tụi bay , đứa nào lấy khứa cá hú kho, lựa xương kỹ ra cho bà già nhen bây, bả mắc xương giãy đành đạch là mang họa nha ! Múc tô canh chua cá.
                      Nè, bà già ! Cảm ơn hai thằng công tử bột này rồi ra chổ cái quạt kia ngồi ăn cho mát ! Bữa nào chắc tui xuống lột da mấy thằng con bà quá ! Ăn rồi nhậu mà để bà cực khổ như dzầy...!

                      Đù má ! Sài gòn cũng có cơm chửi nhen !

                      Do Thuong Viet



                      Comment


                      • Font Size
                        #386
                        Ôi tiếng VC: Tình Yêu Phai Nhạt

                        Tôi nhìn đồng hồ hai cửa sổ không người lái trên tay, bây giờ đã 6 giờ sáng. Bật kênh phát sóng số 3 nghe bản thông tin, TV tiên đoán hôm nay có khả năng mưa. Tình hình Ai-Cập đã bớt căng vì công an, quân đội, kể cả lính gáilính thủy đánh bộ kiểm soát đường phố khắp nơi. Một tướng lãnh đọc bài nói loan báo an ninh đã được bảo quản, tình trạng đất nước tốt, báo cáo tốt, các quan chức nhà nước sẵn sàng làm việc nghiêm túc trở lại để phục hồi đất nước. Vẫn còn quá sớm để thức dậy, nhất là hôm nay Thứ Bẩy tôi không phải động não đi quảng trường quy hoạch quy trình cho nhân viên được quán triệt phương án, thế nhưng tôi vẫn ráng động viên cơ thể đứng dậy, bước ra khỏi giường.

                        Xuống dưới nhà, tôi vào bếp bắc nồi vừa chiên con sâu mỡ, vừa pha cà phê cái nồi ngồi trên cái cốc cùng một lúc cho tranh thủ thì giờ. Pha xong, tôi vất xác cà phê ngay vào thùng rác, không dám đổ xuống bồn rửa bát sợ gây ra sự cố, ống nước bị ùn tắc. Mang ly cà phê nóng ra sau vườn nhâm nhi trong khi đọc báo, ngắm cây xanh tốt vì đất được phân bón cải cách, hoặc viết lách vào sáng sớm cuối tuần là cái thú thư giãn của tôi. Căn hộ tôi không được hoành tráng mấy thế nhưng nó xa phi khẩu, đảm bảo yên lặng cho chất xám của tôi được tăng trưởng kiệt suất khi tôi muốn viết lách. Nhà tôi ở núi non xa cách thành thị như thế này thì chắc chắn nhà nước chẳng bao giờ giải phóng mặt bằng để xây đường cao tốc.

                        Ngày xưa mới lấy nhau thì không sáng nào hai vợ chồng không dậy sớm ngồi thủ thỉ với nhau. Bây giờ sau 27 năm lấy nhau thì căn hộ vắng vẻ, sáng nào tôi cũng ngồi một mình, còn nàng thì vẫn tiếp tục đánh giấc cho đến 8, 9 giờ mới dậy. Sinh hoạt hai vợ chồng vì thế cách ly hẳn.

                        Tôi còn nhớ rất rõ tình cảm mật thiết nàng dành cho tôi khi lần đầu tiên chúng tôi mới gặp nhau. Ở cuộc gặp lần thứ hai, nàng đã nhờ chị của nàng ở bên (cùng đi nhà thờ với tôi) làm rõ gia cảnh tôi, biết rằng tôi chưa có đối tượng. Vì thế, dù rằng chỉ mới là bạn sơ hữu, nàng nói là nàng muốn liên hệ tình cảm với tôi. Mừng như bắt được vàng, tôi bảo nàng cởi áo ra (lúc ấy đã là buổi đêm). Vừa nghe xong nàng tát cho tôi một bạt tai nháng lửa. Tôi ngạc nhiên quá đỗi nhưng chỉ cần vài giây suy nghĩ là tôi đoán ngay lý do tại sao nàng tát tôi: nàng kẹt ở lại Việt Nam tháng 4-1975, chỉ sang Paris năm 1980 nên dùng chữ “liên hệ tình cảm”, có nghĩa là “muốn làm quen với anh”. Tôi thì đi ngày 30-4-1975 nên đâu có bao giờ nghe chữ ấy, chỉ biết chữ “liên hệ tình dục” nên khi nàng nói liên hệ tình cảm, tôi nhanh nhẩu đoảng nghĩ ngay là nàng muốn liên hệ tình dục do đó mới bảo nàng cởi áo ra! Vì vậy mà tôi ăn tát! Đối với các cô khác thì đã point final tình bạn, không thể nào cho nó triển khai thêm, thế nhưng nàng là người dễ dãi, và nhất là dễ gì tìm được một con trai chảnh như tôi nên sau khi nghe giải thích sự tình, nàng bỏ tất cả bức xuc, tha thứ cho tôi.

                        Hai chúng tôi giao lưu thư từ và trao đổi điện thoại thường xuyên. Nàng là dân trường Tây, lại ở Paris nên viết thư dùng những từ tiếng Pháp làm nhiều lúc tôi phải tìm tự điển hay tư liệu để tra cứu. Mắt tôi kém, lúc nào cũng cần phải đeo kính để hiển thị thơ nàng. Tuy rằng ở Paris, nàng nỗ lực bố trí có cơ hội là sang Mỹ thăm tôi. Khi còn bé tôi ước mơ lớn lên sẽ làm nghệ nhân hay chủ nhiệm, thế nhưng lúc quen nàng thì đời sống tôi thất bại. Tôi không thuộc loại người có đỉnh cao trí tuệ mà chỉ là một người thợ quèn. Ấy thế mà nàng không sốc khi biết nghề nghiệp thật sự của tôi, còn yêu và xem tôi như tôi là một siêu sao! Xa nhau cả đại dương, tôi năng nổ viết thư cho nàng. Nhận được thư tôi nàng phản hồi ngay lập tức. Vài tháng sau, trong một lá thư, tôi đề xuất chúng tôi nên lấy nhau. Câu đáp án của nàng là bằng lòng. Còn sáu tháng nữa mới học xong đại học ở Paris mà nàng bỏ ngang không học nốt làm cho tôi ngạc nhiên khôn xiết khi một tuần sau tôi nhận điện thoại đột xuất của nàng báo hiện đang ở Sân bay Los Angeles! Ra đón nàng ở Sân bay, gần Trung Tâm Quản Lý Bay Dân Dụng, tôi không khỏi trào nước mắt khi thấy nàng đứng một mình với một chiếc valise to tổ bố. Nàng ôm chầm lấy tôi và nói:

                        -Em ra trễ vì phải trình giấy tờ ở Hải Quan. Em đi máy bay yên lắm vì tổ lái tốt. Em đăng ký mua vé máy bay hôm kia, bảo cô bán vé khẩn trương tìm vé cho em. Gia tài em còn lại chỉ có cái hộ chiếu trong tay và cái valise này. Em bỏ học, bỏ việc làm bán phần với thu nhập chẳng là bao nhiêu, bỏ doanh nghiệp xuất khẩu em làm cho người quen, bỏ cả chứng minh nhân dân Tây bên Pháp, bỏ hết tất cả để sang Mĩ thi công sống với anh. Em có mang học bạ bên Pháp sang để chuyển ngữ, em sẽ đi học tiếp bên nên anh đừng lo em bỏ học.

                        Ngừng một lúc, nàng tiếp:

                        -Em muốn anh quản lý đời em. Thế anh có tiếp thu em không?

                        Quá cảm động với tình yêu nàng dành cho tôi, dù rằng tôi là người vạm vỡ, ngày xưa là vận động viên của Viện Ung Bứu, vận động viên bóng đá, từng dùng dây thừng kéo những xe đò quá tải, tôi khóc òa và ôm chầm lấy người bạn gái thân thương, hứa rằng sẽ trọn đời yêu và nuôi nấng nàng. Nếu nghề chính của tôi không đủ nuôi hai đứa, tôi sẽ tìm nghiệp dư, tìm đủ mọi cách kiếm sống, quyết không bao giờ để nàng đói. Khi độc thân tôi có một con chó và một chiếc xe gắn máy, mua với một giá bèo. Từ ngày lấy vợ, tôi bán chiếc xe gắn máy để khỏi phải đội mũ bảo hiểm. Tôi giải phóng luôn con chó để có thì giờ tiêu khiển với nàng.

                        Những năm tháng đầu và cho cả đến thời gian gần đây, đời sống vợ chồng tôi thật hạnh phúc. Hai chúng tôi lúc nào cũng có ý tưởng nhất quán, không bao giờ gây gỗ nhau. Nàng mê tôi còn hơn Alain Delon, chiêu đãi tôi ngày này qua ngày khác. Thế nhưng từ ngày nàng bắt đầu xem phim bộ hay Paris By Night, nàng bắt đầu sao lãng, bỏ bê tôi, không thèm đi tham quan với tôi mà chỉ liên hệ với những cô khác cùng sở thích. Đã thế, nàng còn chỉ đạo tôi làm việc nhà nữa chứ!

                        Một lần tôi mổ răng về nhà nằm liệt giường có sự cố, cần cứu hộ. Nàng hỏi tôi có muốn ăn cháo thì để nàng nấu. Tính tôi không thích người khác mệt nhọc vì mình, không muốn vợ phải vất vả vì tôi nên tôi mới bảo nàng là không cần nấu, tôi ăn mì gói là món ăn chủ đạo cũng được rồi vì mì gói cũng đủ chất lượng. Tôi ăn mì gói một ngày, hai ngày, ba ngày thì không sao, nhưng đến ngày thứ tư, thứ năm thì ngán đến tận cổ, muốn tranh thủ ăn lắm nhưng nuốt không trôi, thế mà nàng vẫn không nấu gì cho tôi ăn. Qua đến ngày thứ sáu, tôi mới hỏi nàng sao không thấy nấu cháo gà, cháo thịt cho tôi ăn thì nàng lý giải chính tôi là người nói với nàng không cần nấu nên nàng để dành thì giờ rảnh rỗi xem hát đôi, hát tốp của những ca sỹ trên sân khấu đại trà tiên tiến của Paris By Night! Cứ theo chế độ dinh dưỡng nàng dành cho tôi như thế này, thay vì thổi cơm tốc độ cho tôi ăn thì không nấu niếng gì hết cho tôi đói, chẳng mấy chốc tôi sẽ là hành khách trong bài Con đò đưa xác.

                        Hơn 27 năm sống với nhau, sau khi đã tốn bao nhiêu công sức nâng cấp một người ở chợ Bàn Cờ như tôi (nhà tôi gần Hội Chữ Thập Đỏ), vợ tôi không còn mê tôi nữa. Tôi đã tư duy định leo lên máy bay lên thẳng rồi khi ở trên không, nhẩy ra ngoài máy bay tự tử để cho vợ tôi thấy hệ quả khi nàng không còn yêu tôi. Thế nhưng một ông bạn già Phó Tiến Sĩ của tôi 70 tuổi, đã về hưu, tuần vừa rồi cảnh báo tôi không nên phí đời giai như vậy. Ông ta muốn dẫn tôi đến nơi này đàn ông có giá trị hơn vàng vì số đàn bà gấp ba lần đàn ông. Tôi đến thì ông ta đảm bảo bao nhiêu bà sẽ hồ hởi tranh giành chém giết nhau để dành lấy tôi. Ông ta làm việc ở ba nơi. Chỗ nào họ cũng trả tiền ông ta đến nhẩy đầm với mấy bà vì nơi nào đàn ông cũng đều khan hiếm trầm trọng, không đủ người để nhẩy. Khi đến nơi làm việc, lúc nào ông ta cũng không có thì giờ nghỉ ngơi vì hết bà này đến bà khác dành giật nhẩy với ông ta. Đã thế, họ còn cho ông thêm tiền bồi dưỡng! Tôi không cần nhẩy giỏi, chỉ biết cơ bản là đủ. Nếu tôi nhận lời đi theo ông ta thì tôi nhất định sẽ không còn buồn vì vợ bỏ bê tôi. Ngược lại tôi sẽ hưng phấn vì các em gái này sẽ thống nhất tranh nhau o bế tôi, không rời tôi nửa bước, không cho tôi về nhà sớm. Ngoài ra, ở đó họ còn dùng máy điện tính, máy quét, thỉnh thoảng hư cần người sửa. Tôi sửa được mọi sự, đến đó vừa nhẩy đầm vừa sửa phần cứng, phần mềm cho họ thì họ lại càng yêu mến, đời sống tôi sẽ được hoàn toàn thoải mái vô tư.

                        Tôi chưa biết xử lý ra sao vì hôm qua ông ta mới nói cho tôi biết nơi ông ta đi làm: Viện Dưỡng Lão Cao CấpThành phố với tuổi trung bình của hội viên là 73 tuổi.

                        mr-mrs-santa

                        Comment


                        • Font Size
                          #387
                          Chuyện cười XHCN


                          Khen Lảnh Đạo
                          Một phóng viên ngoại quốc đến thăm thành phố HCM, hỏi một đồng nghiệp người VN:
                          - Anh nghĩ thế nào về đồng chí Tổng bí thư của anh?

                          Ký giả VC ngó trước ngó sau, kéo xệch nhà báo ngoại quốc vào nhà tắm, đóng cửa lại cẩn thận, rồi mới thì thầm vào tai:
                          - Thú thật với bạn, tôi rất có cảm tình với đồng chí bí thư.
                          - Thế tại sao anh phải nói một cách lén lút như vậỵ Tôi tưởng chỉ nói xấu lảnh đạo mới phải kín đáo chứ?
                          - Tại anh không biết đấỵ. Ở nước tôi, nếu nói xấu lảnh đạo thì bị bỏ tù, nếu khen ra mặt thì bị người chung quanh đánh ...


                          Tiếu Lâm Thời XHCN Ðông Âu

                          Một người chết phải xuống địa ngục. Tại đó, có hai cửa, một cửa đề “Ðịa ngục xã hội chủ nghĩa”, cửa kia đề “Ðịa ngục tư bản chủ nghĩa”. Trước cửa “Ðịa ngục xã hội chủ nghĩa”, người ta xếp hàng rồng rắn, còn ở cửa “Ðịa ngục tư bản chủ nghĩa” chẳng có ai chờ.
                          Người đó đi đến cổng “Ðịa ngục tư bản chủ nghĩa” và hỏi:

                          - Vào cửa này thì phải chịu hình phạt gì?
                          - Bị đóng đinh vào người, bị xiên và nướng trên sắt nung bỏng rồi bị nấu trong dầu!

                          Hoảng sợ, người đó sang cổng “Ðịa ngục xã hội chủ nghĩa” và hỏi:
                          - Thế vào cực này thì phải chịu hình phạt gì?
                          - Bị đóng đinh vào người, bị xiên và nướng trên sắt nung bỏng rồi bị nấu trong dầu!
                          - Thế sao vẫn lắm người xếp hàng thế?

                          - Vì ở đây, hoặc không có đinh, hoặc không có sắt xiên thịt, hoặc không có dầu, nhưng thường là không có cả ba!


                          Gì Cũng Không Có
                          Nư­ớc Nga thời những năm 90-92 sống trong tình trạng khó khăn tột bậc. Ông già Ivan, một con ngườii chân thật, vào chợ “Sống còn” ở Mạc tư­ khoa và thốt lên:
                          - Mẹ khỉ, khắp các cửa hàng, thịt thì không, cá thì chẳng, bơ cũng thiếu, pho mát thì càng không. Trong chợ thì...ối là là là, chúng nó định cắt cổ già chăng. –

                          Vừa lúc đó, một anh công an tiến đến, vỗ nhẹ vào vai ông già:
                          - Này, nếu ông không im mồm đi, tôi sẽ cho ăn ngay cái báng súng đấy.
                          - Xin lỗi ngài công an, tôi xin im ngay. Tôi đã hiểu rồi, thư­a ngài.-

                          Già run rẩy rời xa chỗ mình đứng. Và khi chỉ còn lại một mình, nói thầm:
                          - Bố khỉ, thời buổi khó khăn đến mức, công an cũng không có đạn, mà phải sử dụng báng súng.

                          Muốn Biết Tại Sao
                          Chuyện bên Nga của một ông có đông con cái.
                          Một hôm, ông dắt gia đình đi dạo trên phố. Bất chợt ông ta bị một công an túm lấy và giữ lại.

                          Ông phản đối :
                          - Buông ra ! Tôi đã làm gì nào ?
                          Anh công an trả lời :
                          - Tôi không biết ông đã làm gì. Nhưng nhất định tôi phải biết tại sao có đám đông lại đi theo sau ông trên đuờng phố ?


                          Thằng Đó
                          Chuyện xảy ra tại VN sau 1975. Một chàng thanh niên chạy giữa đường la lớn:
                          -Tại thằng đó mà nhân dân mới đói khổ như thế này!!!
                          Công an VC đến bắt anh, hỏi:
                          -Mày nói thằng nào. ông cho mày đi cải tạo mục xuơng!
                          Anh thanh niên vội vã trả lời:
                          - Tại cái thằng ... anh rể tôi .
                          Công an:
                          -Thế sao! Thôi về đi, đừng la lối ồn ào, vớ vẩn nữa!

                          Đi một đoạn đuờng, anh quay lại hỏi tên công an:
                          -Vậy chứ hồi nảy, ông nghĩ "thằng đó" là thằng nào vậy?
                          Công an: Ỵ#$%A;*Ỵ%#!

                          Sợ Vợ
                          Mọi người bàn đến chuyện sợ vợ trong bửa tiệc tất niên ở Việt Nam.
                          Để thử ai không sợ vợ, một ông hỏi:

                          - Ai sợ vợ đưa tay lên.
                          Có nhiều cánh tay đưa lên trong đó có cô thư ký của công ty:
                          - Sao lạ kỳ vậy? Cô cũng sợ vợ à!
                          - Thì cũng sợ chứ!
                          - Sợ ai?
                          - Sợ vợ thủ trưởng.




                          Comment


                          • Font Size
                            #388
                            HAPPY NEW YEAR 2022

                            Comment


                            • Font Size
                              #389
                              Dân giàu nước mạnh là thế đấy !

                              Click image for larger version

Name:	ZZ75-7~2.JPG
Views:	56
Size:	40.3 KB
ID:	84665

                              Comment


                              • Font Size
                                #390
                                Vô địch cái gì ?

                                Click image for larger version

Name:	ZZ75-9~1.JPG
Views:	56
Size:	79.9 KB
ID:	84667

                                Comment

                                Working...
                                X