Chị chủ nhà bưng đĩa thịt xào hành ra. Mùi hương bốc thơm ngát tôi ngạc nhiên :
– Củ hành Tây hả mậy ?
– Không ! Củ hành Tàu, ủa củ hành Trung Quốc !
– Ở đâu mà có ?
– Ở đâu cũng có trừ Hà Nội ! Chị làm ơn đi tìm dùm một cây vừa cay vừa ngọt được không chị ?
Người đàn bà vọt đi ra cửa trước. Tư Linh đưa đũa chén cho tôi :
– Làm lần đi ! Ở đây lắm ông nội văng ống điếu dữ lắm! Bởi vậy tao mới dắt mày đi dạo sơ vài ba mối coi chỗ nào được là cưới quách. Danh chánh ngôn thuận, C. thằng nào nấy vuốt. Thế là êm. Để nhảy dù đứt dây rơi sao rơi gáo hết.
– Tao phải chờ gia đình vô mới được.
– Má Hai đi rước không xong, làm thế nào ?
– Tao đang khổ tâm không biết tại sao gia đình dời lên Sàigòn. Má Hai lên Sàigòn mà lại không tìm gặp.
– Không có gia đình thì cơ quan thay mặt cũng được chớ gì. Thời buổi chiến tranh này đâu có ai đòi hỏi phải có đủ cha mẹ đàng trai. Để coi, rồi đây cái vụ ông Bảy Hốt với bà Sáu Tiệm sẽ nổ ra không nhỏ.
– Tại sao ?
– Tiền bạc lằng nhằng, quan hệ lem nhem. Con người chỉ có hai cái khoản đó thôi.
Bởi vậy tao cấp cho mày chứng minh thư liền da. Đám mình không thằng nào là không giắt trong bóp vài cái.
Tao đã bảo mày là :
- Thanh nữ thanh niên ở trong này bây giờ yêu vội sống cuồng còn hơn Sàigòn nữa là khác . Tại sao ?
Chết chóc hằng ngày. Thanh niên thì đi dân công và bộ đội. Có đi mà không có về.
Thằng chồng con Lụa đi ra tận Bình Long, nghe nói ngũm rồi, nhưng xã giấu.
Còn con gái thì ở lại chống Mỹ bằng súng trường bá đỏ để trở thành dũng sĩ, nếu không thì thăng thiên.
Một số khác nhảy ra ấp chiến lược sống rất khỏe. Đi may mướn lệu hệu một ngày cũng kiếm trên năm trăm đồng, may cho quân nhu chỉ được hai trăm.
Tư Linh thở dài, nhưng đưa đũa gắp liền liền. Hắn gầy nhưng ăn khỏe, nhậu khỏe, hút cũng khoẻ. Hồi trước ở Miền Tây lúa gạo nhiều hắn ăn một mình nửa soong cơm lớn. Anh em gọi hắn là Tạ Hầu Đôn.
Còn hút thuốc thì hể ai mở bọc ra là hắn rề lại miệng hỏi tay quơ, lại còn rút vài điếu vắt mép tai để về nhà hút.
– Mình ngồi ở đây chỉ cách các bót ngụy
- Trung Hòa bảy cây số
- Bót Phú Hòa Đông tám cây
- Cách Đồng Dù mười cây
- Cách bờ sông Sàigòn chừng tám trăm thước.
Ông Bảo chánh ủy F330 về làm chánh ủy I/4 này, chưa đến nơi đã bị biệt kích bắn chết ở khúc trên Hố Bò một chút.
Tư Linh ném một miếng bầy nhầy xuống đất và nói :
– Cái Đồng Dù rất nguy hiểm. Tao không nói cái nguy hiểm bom pháo đâu, nhưng là cái nguy hiểm về tinh thần.
Mày có biết là hàng ngày có trên ba trăm thanh niên, phần lớn là đàn bà con gái đi vô làm công cho nó không ?
Từ quét nhà quét bếp giặt quần áo, giặt ra trải giưồng đến thơ ký đánh máy thông dịch, thượng vàng hạ cám không thiếu thứ gì.
Ban đầu chỉ thường dân đi thôi, sau đó đến con em cán bộ rồi bây giờ đến cả nữ cán bộ cũng quăng ba lô đi làm sở Mỹ.
Từ năm trăm đến một ngàn đồng một ngày, khỏe quá mà, không đi sao được !
Ở ngoài khu ăn bom ăn đạn mà chẳng được con mẹ gì lại nay chuốc chông, mai đào địa đạo, mệt bỏ cha. Họ đi là phải.
Ngoài lương lãnh bằng tiền mặt hằng ngày còn những thứ lương khác, mày hiểu không ? Cao hơn cả lương chính thức !
– Là cái thứ lương gì ?
– Lương này này ! Mày không hiểu nổi đâu.
Nữ du kích, thanh nữ, vợ con cán bộ vô làm trong đó đều mang đồ về bán thả ga. Ngoài ra còn mang bệnh phong tình.
– Củ hành Tây hả mậy ?
– Không ! Củ hành Tàu, ủa củ hành Trung Quốc !
– Ở đâu mà có ?
– Ở đâu cũng có trừ Hà Nội ! Chị làm ơn đi tìm dùm một cây vừa cay vừa ngọt được không chị ?
Người đàn bà vọt đi ra cửa trước. Tư Linh đưa đũa chén cho tôi :
– Làm lần đi ! Ở đây lắm ông nội văng ống điếu dữ lắm! Bởi vậy tao mới dắt mày đi dạo sơ vài ba mối coi chỗ nào được là cưới quách. Danh chánh ngôn thuận, C. thằng nào nấy vuốt. Thế là êm. Để nhảy dù đứt dây rơi sao rơi gáo hết.
– Tao phải chờ gia đình vô mới được.
– Má Hai đi rước không xong, làm thế nào ?
– Tao đang khổ tâm không biết tại sao gia đình dời lên Sàigòn. Má Hai lên Sàigòn mà lại không tìm gặp.
– Không có gia đình thì cơ quan thay mặt cũng được chớ gì. Thời buổi chiến tranh này đâu có ai đòi hỏi phải có đủ cha mẹ đàng trai. Để coi, rồi đây cái vụ ông Bảy Hốt với bà Sáu Tiệm sẽ nổ ra không nhỏ.
– Tại sao ?
– Tiền bạc lằng nhằng, quan hệ lem nhem. Con người chỉ có hai cái khoản đó thôi.
Bởi vậy tao cấp cho mày chứng minh thư liền da. Đám mình không thằng nào là không giắt trong bóp vài cái.
Tao đã bảo mày là :
- Thanh nữ thanh niên ở trong này bây giờ yêu vội sống cuồng còn hơn Sàigòn nữa là khác . Tại sao ?
Chết chóc hằng ngày. Thanh niên thì đi dân công và bộ đội. Có đi mà không có về.
Thằng chồng con Lụa đi ra tận Bình Long, nghe nói ngũm rồi, nhưng xã giấu.
Còn con gái thì ở lại chống Mỹ bằng súng trường bá đỏ để trở thành dũng sĩ, nếu không thì thăng thiên.
Một số khác nhảy ra ấp chiến lược sống rất khỏe. Đi may mướn lệu hệu một ngày cũng kiếm trên năm trăm đồng, may cho quân nhu chỉ được hai trăm.
Tư Linh thở dài, nhưng đưa đũa gắp liền liền. Hắn gầy nhưng ăn khỏe, nhậu khỏe, hút cũng khoẻ. Hồi trước ở Miền Tây lúa gạo nhiều hắn ăn một mình nửa soong cơm lớn. Anh em gọi hắn là Tạ Hầu Đôn.
Còn hút thuốc thì hể ai mở bọc ra là hắn rề lại miệng hỏi tay quơ, lại còn rút vài điếu vắt mép tai để về nhà hút.
– Mình ngồi ở đây chỉ cách các bót ngụy
- Trung Hòa bảy cây số
- Bót Phú Hòa Đông tám cây
- Cách Đồng Dù mười cây
- Cách bờ sông Sàigòn chừng tám trăm thước.
Ông Bảo chánh ủy F330 về làm chánh ủy I/4 này, chưa đến nơi đã bị biệt kích bắn chết ở khúc trên Hố Bò một chút.
Tư Linh ném một miếng bầy nhầy xuống đất và nói :
– Cái Đồng Dù rất nguy hiểm. Tao không nói cái nguy hiểm bom pháo đâu, nhưng là cái nguy hiểm về tinh thần.
Mày có biết là hàng ngày có trên ba trăm thanh niên, phần lớn là đàn bà con gái đi vô làm công cho nó không ?
Từ quét nhà quét bếp giặt quần áo, giặt ra trải giưồng đến thơ ký đánh máy thông dịch, thượng vàng hạ cám không thiếu thứ gì.
Ban đầu chỉ thường dân đi thôi, sau đó đến con em cán bộ rồi bây giờ đến cả nữ cán bộ cũng quăng ba lô đi làm sở Mỹ.
Từ năm trăm đến một ngàn đồng một ngày, khỏe quá mà, không đi sao được !
Ở ngoài khu ăn bom ăn đạn mà chẳng được con mẹ gì lại nay chuốc chông, mai đào địa đạo, mệt bỏ cha. Họ đi là phải.
Ngoài lương lãnh bằng tiền mặt hằng ngày còn những thứ lương khác, mày hiểu không ? Cao hơn cả lương chính thức !
– Là cái thứ lương gì ?
– Lương này này ! Mày không hiểu nổi đâu.
Nữ du kích, thanh nữ, vợ con cán bộ vô làm trong đó đều mang đồ về bán thả ga. Ngoài ra còn mang bệnh phong tình.
Comment