Announcement

Collapse
No announcement yet.

Thắng Cuộc Nhưng Chưa Bao Giờ Thắng Trận !

Collapse
X
Collapse
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Font Size
    #46

    Tối đó sau bữa ăn thịnh soạn hơn cả bữa ăn hôm trước, đồng chí Bọ Chét còn được nghe Tư Linh thuyết trình về “Địa đạo chiến”. Chắc chắn hắn sẽ cho dân tộc Viêt Nam càng phi thường hơn nữa.

    Tư Linh trải tấm bản đồ Quân khu ra, chỉ cho Bọ Chét thấy rõ vị trí của Củ Chi và con đường xâm nhập của quân chánh qui Hà Nội.

    Củ Chi là cửa ngỏ của Sàigòn.

    Xong, Tư Linh lại trải bản đồ Củ Chi với chi tiết đầy đủ :

    - Sông rạch

    - Lộ đá

    - Đường đất

    - Đồi

    - Ruộng

    - Vườn và đồn bót.

    Ngoài ra còn căn cứ Đồng Dù sầm sầm ở phía Nam Cũ Chi như cái chốt cài chặt cửa ngỏ vào Sàigòn.



    Không ảnh căn cứ Đồng Dù ở Củ Chi là đại bản doanh của sư đoàn 25 Tia Chớp Nhiệt Đới trong chiến tranh Việt Nam – Aerial view of 25th Infantry Division Tropic Lighning’s Dong Du Cu Chi Base Camp in Viet Nam war



    Click image for larger version  Name:	Khong-Anh-Can-Cu-Dong-Du-Su-Doan-25-Tia-Chop-Nhiet-Doi.jpg?resize=528%2C335.jpg Views:	1 Size:	36.2 KB ID:	155933



    Sau cùng, giải thích cái hệ thống địa đạo “Thôn liền thôn, xã liền xã” cho đồng chí mình rõ.

    Từ Rừng Cả Chúc băng qua xóm Lộc Thuận đến mé Rạch Thai Thai.

    Rồi từ bên này bờ Rạch Thai Thai địa đạo lại triển khai đến Hố Bò chia ra làm hai ngánh, một ngánh ăn vào Đồng Chà Dơ, một ngánh rẽ vào đồn điền Phú Hòa và dừng lại ở đó.

    Trước kia ở đây là miệng hầm có có thể lùa trâu bò xuống địa đạo.

    Còn ngánh kia thọc thẳng xuống xóm Thuốc xuyên qua dưới đường 15. Tư Linh cứ nói thao thao như thuyết trình viên giải thích trận Điện Biên Phủ trên Sa bàn trong viện Bảo tàng Hà Nội.


    Kích thước của địa đạo là rất nhỏ, với thể hình to lớn của binh lính Mỹ, việc xoay sở ở bên trong là rất khó khăn. Nguồn ảnh: Archive.



    Click image for larger version  Name:	Linh-chuot---luc-luong-bat-dac-di-cua-My-trong-CTVN-84-1554369174-width400height393.jpg Views:	1 Size:	22.5 KB ID:	155934


    Tư Linh ngưng lại đưa tay chỉ vào bản đồ :

    – Hồi sáng đội nữ chiến đấu ở đây. Giả thuyết là địch hành quân trên đường 15. Ta đánh và rút xuống địa đạo ở Đồng Chà Dơ. Rất tiếc miệng hầm bé quá… nên chúng tôi phải để đồng chí ở trên.

    – Tại tôi hơi to con.

    – Nếu không, chúng tôi đưa đồng chí đi ngao du dưới địa đạo không một tí nắng chạm da mặt. Sau đó trồi lên xã Phước Thạnh nghỉ xả hơi một chút rồi trở xuống tiếp tục đi.

    – Vẫn ở dưới địa đạo à ? – Bọ Chét ngắt ngang.

    – Vâng. Đi ở dưới khỏe và nhanh hơn trên mặt đất lại không nguy hiểm nữa !

    – Tư Linh tiếp :


    Xong rồi chúng ta đến xã Phước Hiệp là xã tiếp cận với Đồng Dù.

    Nằm dưới địa đạo, đồng chí có thể thu tiếng xe tăng chạy trên đầu. Vâng, xích xe tăng và cái sọ đầu chúng ta chỉ cách nhau có hai thước đất.

    Đây là bàn đạp tấn công Đồng Dù. Chúng ta sẽ trồi lên. Nếu có cơ hội chúng ta sẽ bắn tỉa rồi rút trở xuống, ngủ khỏe ru.

    Ngủ xong thức dậy nấu cơm chiều ăn. Ăn xong lại đi tiếp…


    – Vẫn dưới địa đạo đấy chứ ?

    – Vâng, đây là cuộc sống dưới địa đạo. Chúng ta có cả kho gạo và lương khô ở dưới đó.

    Cả tiểu đoàn sống phây phây trong một khu địa đạo trong vòng mười lăm ngày mà không sợ thiếu bất cứ món gì kể cả cây tâm xỉa răng hay bao thuốc lá. Nếu các bà má cần ăn trầu cau, chúng tôi đều có đủ !

    Bọ Chét trố mắt to ra tỏ vẻ thán phục :

    – Không ở đâu tổ chức chiến đấu ly kỳ như các đồng chí. Kỳ tới có lẻ chúng tôi phải sang Liên Xô đề nghị hãng Mosfilm sang hợp tác quay mới xuể.

    Tư Linh say sưa kể tiếp:

    – Cơm nước xong chúng ta cắt ngang Đồng Dù sang xã Tân Thông Hội.

    Bọ Chét kêu lên :

    – Cắt thế nào mà cắt ?

    – Dạ, đấy là tôi nói địa đạo luồn dưới lòng đất xuyên qua căn cứ địch đấy chứ. Ở dưới nền Đồng Dù chúng ta có thể nằm nghe sinh hoạt của quân Mỹ trên mặt đất.

    Thí dụ như nghe nhạc rốc hoặc tiếng xe tăng thiết giáp tiếng trực thăng v..v…


    – Ghê thế cơ à ?

    Tư Linh gật gù mím môi làm ra vẻ bí hiểm :

    – Rồi một ngày nào đó khi về bên xứ, đồng chí sẽ nghe tin BBC rằng chúng tôi đã đánh tan căn cứ này mà không tốn một giọt máu.

    Mười tấn thuốc nổ sẽ đặt dưới địa đạo ngay dưới Đồng Dù.


    Bọ Chét mê man như nghe truyện thần thoại.



    Click image for larger version  Name:	4dd3e081d4b5402986d1c78e7fa7a5bb.jpg Views:	1 Size:	47.0 KB ID:	155935


    Tư Linh rút thuốc hút rít khói vào bộ ngực oméga của mình như để có thì giờ tìm thêm ý mới nối dài câu chuyện địa đạo. Hắn tiếp:

    – Chúng tôi xây dựng một hệ thống địa đạo là để chiến đấu trực tiếp với giặc chứ không phải để rút lui hoặc nghỉ ngơi.

    - Không !

    Địa đạo là một phương tiện quân sự làm cho các loại vũ khí tầm thường cũng có tác dụng cao. Do đó địch hoảng kinh. Chúng tôi không muốn láo khoác huênh hoang để lừa bịp nhân dân chúng tôi và nhân dân thế giới.

    Nay mai chúng tôi sẽ xây dựng những khu chợ dưới đất và mời đồng chí tới tham quan. Bọn Mỹ biết chúng tôi ở dưới đất mà không làm gì được.


    – Chừng đó nắp hầm sẽ rộng hơn bây giờ ? – Bọ Chét ranh mãnh ngắt ngang.

    Nhưng Tư Linh ma lanh không kém :

    – Có lẽ đồng chí phải uống thuốc xổ liền một tháng !

    Cả hai cùng cười. Tôi cũng cười ké. Tư Linh lại tiếp (Không biết công tác Địch Vân đã dạy hắn nói phéc hồi nào mà bây giờ hắn phịa tài thế.)

    – Rất tiếc là bây giờ đồng chí không xuống địa đạo được. Chúng tôi không biết làm sao để đồng chí hình dung được ở dưới đó sinh hoạt như thế nào ?

    Tư Linh vẽ mấy kiểu địa đạo và giải thích tiếp : (Tôi ngồi nghe mà điếc con ráy luôn)

    – Đây là địa đạo hai tầng. Và đây là địa đạo ba tầng.

    Bọ Chét lại kêu :

    – Hai tầng ? Ba tầng? Ô …ô …ô !

    – Vâng cả bốn tầng nữa. Khi đào xuống hai thước, chúng tôi cho địa đạo đi một đường rồi rẽ ra nhiều ngánh.

    Đó là chuyện dễ dàng.

    Nhiều nơi chúng tôi làm cả tầng thứ hai.

    Nghĩa là đào sâu xuống hai thước nữa, một thước cho nóc hầm, một thước cho lòng hầm.

    Riêng ở những nơi đặc biệt chúng tôi làm cả tầng thứ ba.

    Nghĩa là đào sâu thêm hai thước nữa. Vị tất là sáu thước bề sâu tính từ mặt đất.

    Cứ nóc hầm dưới cách đáy hầm trên một thước đất. Lòng hầm cũng cao một thước.


    Bọ Chét chặn ngang :

    – Hồi nãy đồng chí nói là chúng ta “đi” trong lòng hầm như vậy nếu lòng hầm chỉ cao có một thước thì làm sao mà đi ?

    Tôi thấy thằng già này khá thông minh . Có thể Tư Linh kẹt đạn phát này. Nhưng Tư Linh rít thuốc chậm rãi phà khói gạt tàn vào dĩa và nói:

    – Đồng chí thắc mắc là phải. Lòng hầm chỉ có một thước là ở những nơi đất xốp, không thể mở rộng được vì sợ đất lở.
    Những đoạn này lúc hành quân chiến sĩ phải bò nhoài, nhưng không xa.

    Mỗi quãng chỉ chừng trăm thuớc còn ngoài ra lòng hầm cũng có đoạn đi khom lưng nhưng phần lớn là đi xổng lưng, bởi thể tôi mới nói là
    “ đi ” . Nếu không, tôi phải nói là “bò” dưới địa đạo chớ !

    Bọ Chét gật đầu lia lịa :

    – À ra thế ! tôi đã nắm chắc vấn đề rồi . Nghĩa là từ mặt đất đến đáy tầng thứ ba ở những quảng ta đi xổng lưng, đo gần chín thước, phải không đồng chí’ ?

    Tư Linh gật đầu một cách quả quyết, lại còn thêm :

    – Chúng tôi có những cái bùng binh để điều trị cả chiến thương, những nơi để uống trà đào lõm vào vách hầm. Ở những chặng này chúng tôi dùng cột để chống sụp.

    – Vậy là cả một thế giới ở dưới mặt đất.

    – Ước gì đồng chí có thể thu mình nhỏ lại để xuống dưới chơi vài ngày.

    – Đồng chí có bao giờ ở dưới quá ba ngày không ?

    – Tôi ít xuống dưới đó, ngoại trừ một lần xuống để dự lễ thành hôn của một cặp thanh niên xung phong.

    – Lễ thành hôn ở dưới địa đạo ?

    – Vâng ! Chuyện đó có gì lạ đâu. Chúng tôi vẫn có những cuộc vui đông đúc từ thời chống Pháp kia mà ?b]

    Bọ Chét tỏ vẻ tư lự hồi lâu rồi bảo :

    – Thế này thì tôi phải tìm cách xuống dưới đó mới được.

    Xin đồng chí trình lên đồng chí Tám Quang rằng tôi cần có hai cán bộ quay phim.

    Lúc ở R tôi không nghĩ là ở dưới này lại có những “đề tài ngầm”
    vĩ đại như thế, nên tôi chỉ xin người mang máy giúp tôi chứ không xin cán bộ chuyên môn quay phim.

    – Theo tôi biết ở khu không có cán bộ điện ảnh đồng chí ạ ! Phải ở R mới có .

    – Bởi vậy tôi nhờ đồng chí Tám Quang điện về R xin gởi gấp cho tôi hai cán bộ quay phim.

    – Vâng, chúng tôi sẽ trình lên đồng chí Tám Quang ngày mai .


    Click image for larger version  Name:	92233569_1085633958501859_2692271125324365824_n.jpg Views:	1 Size:	64.9 KB ID:	155936


    Như thế là Tư Linh đã cho nhà báo những phần có thể nhìn thấy bằng mắt ở trên mặt đất và những phần không thể nhìn thấy ở giữa đất, cái mà chỉ có thể tưởng tượng theo hình vẽ trên giấy kèm theo sự giải thích của mình.

    Comment


    • Font Size
      #47

      Đêm nay trong giấc ngủ dưới gầm ván bốn bên có vách đất đày và cao ngang ngực, bên cạnh cô Bốn chạy bàn, nhà báo ngoại quốc sẽ có những giấc mơ tiên về địa đạo thần thánh của Củ Chi.

      Tôi và Tư Linh ra về nhà má Hai nghỉ ngơi. Trên đường đi, tôi lại càu nhàu như lần trước :

      – Đẫy cây vừa thôi cha !

      – Gì mà sợ hả bố non ?

      – Nó “bắt giò” mày mấy phát đó thấy không ? Chút nữa là lộ tẩy rồi !

      – Tao chấp nó đấy . Tao chỉ huy nó chứ nó có chỉ huy được tao đâu. Nó mà còn hăng hái tao cho nó chạy một bữa tuột quần, mữa cả đằng mồm lẫn đằng đít cho mà coi.

      – Mày làm như vậy hư công tác tuyên truyền hết . Nó đến đây như làm mướn không công cho mình . Nếu nó bỏ ngang thì mình bị thiệt.

      – Mày đừng có lo . Tao sẽ làm cách nào mà nó vẫn tận tâm phục vụ và phục lăn mình mà ?

      – Nó đòi cán bộ điện ảnh R xuống để quay dưới tầng hai tầng ba lòng địa đạo có nơi chứa chiến thương và chỗ uống trà thì mày từ chối làm sao ?

      Tư Linh cười khè khè :

      – Mày là dân nhà pháo cứ lấy góc độ lấy thước nhắm rồi bắn, còn tao không có dụng cụ gì ngoài cái mồm.

      Đảng mình chiến thắng nhờ mánh khoé. 3/4 và 4/5 là cái nghĩa gì ?




      Click image for larger version  Name:	T71HCMTrail.jpg Views:	1 Size:	76.4 KB ID:	156344



      Có lẽ cái anh chàng này nghe thế rồi tưởng thiệt nên đâm đầu tới đây. Té ra không phải. Như gái ngồi phải cọc mà không dám kêu.

      Để tao kể một cái chuyện nói láo dây chuyền cho mày nghe.

      Chẳng là hồi 1955 tao đi Hải Phòng chơi. Một hôm tao nghe đồn rằng Quảng Yên có một đứa bé nửa người nửa đười ươi. Tao bèn hỏi phăng ra thì có người thuật lại rằng hồi năm 1954 có một chị dân công đi lạc đường vào rừng không quay ra được nên bị một con khỉ đột hiếp và đẻ ra thằng con trai..v.v..

      Hiện giờ cả hai mẹ con và con khỉ được chưng bày ở thị xã cho nhân dân tới xem.

      Câu chuyện dài dòng lắm nhưng tóm tắt như thế. Nghe chuyện lạ tao tức tốc lấy vé xe đi Quảng Yên coi cho biết.

      Đến nơi, chẳng có mẹ gì cả . Đấy, những người mắc lỡm không chịu mình bị mắc lỡm để người khác đi chung xuồng cho vui.

      Cho nên khi xem về, hễ ai hỏi thằng bé nửa người nửa đười ươi có thật hay không? Thì trả lời :

      - “ Xuống đó khắc biết ?”

      Xuống đó biết rồi về vẫn không nói sự thật cho nên ai muốn biết thì cứ xuống Quảng Yên !

      Thằng Bọ Chét này đến đây một là vì bị mình lừa, hai là vì nó biết rõ mà muốn lừa người khác . Và mình trả công cho nó.

      Có lẽ vì lý do thứ hai. Cho nên khi gặp ông Tám Quang nó đã đề nghị chương trình của nó và loại bỏ một số điểm trong chương trình của mình.





      Click image for larger version  Name:	42289744_2217833351620905_3842208267610619904_n.jpg Views:	1 Size:	75.8 KB ID:	156345



      Đang đi bỗng nghe có tiếng xe bò cót két. Hai đứa đứng nép bên đường, chờ chiếc xe tới gần . Tư Linh quát .

      – Ai ? phải anh Tám không ?

      – Hí hí…!

      Tiếng cười rúc rích đáp lại câu hỏi. Tư Linh bấm đèn pin. Một người ngồi trên xe. Tôi nhận ra là Tư Thêu ông bạn cố tri ở nhà bà Sáu Tiệm. Tư Thêu hỏi.

      – Anh Tư đó hả ? Anh chơi gì ác vậy ? Ám số cộng tròn chín thì anh hỏi anh Bảy, anh Tư anh Ba chứ anh hỏi anh Tám, chẳng lẻ tôi đáp “anh Một ” ?

      Tôi hỏi:

      – Chở cái gì giống cối 81 vậy Tư Thêu ?

      – Ừ, cối của Sáu Huỳnh nhờ ông Bảy Hốt chuyển cho anh đây .

      Tôi và Tư Linh đến gần . Cối gì mà đựng trong thùng vuông ? Không phải nòng cối cũng không phải đế cối.

      – Mấy anh không biết cái này sao ?

      Cả tôi và Tư Linh đều chưa từng trông thấy. Tư Thêu bảo :

      Nhà ông nội “báo” ở đâu ? Tôi chở ngay giao phức. Còn bao nhiêu là gạo chưa di chuyển kịp. Còn có mấy con bò mà phải chuyển cả trăm tấn gạo, chuyển xong rồi chắc ăn thịt bò luôn.

      Tôi và Tư Linh nhảy lên xe bò chỉ đường cho hắn tới Tổng hành dinh Bọ Chét. Tư Linh bảo hai anh giải phóng quân đang gác trước sân và sau nhà khiêng cây “cối 81 ” xuống.

      Tôi mới vỡ lẽ ra… Tư Thêu xin thuốc hút, đoạn vỗ vai tôi và nói :


      – Xong nhiệm vụ nhé ! Tôi phải trở về Bến Dược để đi chuyến đêm. Bữa nào rảnh ghé chơi. Bà Sáu Tiệm nhắc ông hoài. Bả có để dành cho ông cái bình toong… mớ… ới !

      Tư Linh hớt ngang :

      – “Bình toong” của bả đã nửa sạc rồi ! Nhắn bả là thằng bạn tôi cần cái mới cắt chỉ cơ !

      Tư Thêu rít vội thuốc lá và trỏ vào thùng gỗ :

      Các ông đã chuẩn bị chỗ đặt cổ pháo này chưa ?

      – Xong cả rồi !

      – Mấy bữa rày ông làm sao ?

      – Mấy thằng nhỏ đào lỗ cho ổng “bắn” tạm.


      Ông Wilfred và đồng nghiệp trong một lần phỏng vấn Nguyễn Hữu Thọ, Chủ tịch Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam


      Click image for larger version

Name:	thumb_660_29889616-a274-4e83-8e02-d41988c00127.1.jpg
Views:	48
Size:	25.1 KB
ID:	156350


      Tư Thêu ném cái tàn thuốc nhảy lên xe còn nói với với tôi :

      - Ông đã móc được gia đình chưa ?

      – Móc rồi mà chưa kết quả .

      – Nhanh nhanh đi chớ tình hình rắp nhíu rồi đó.

      Đài Sài gòn cho biết Mỹ sắp chở qua hai ngàn trực thăng và mười ngàn máy truyền tin.

      Sân bay B52 ở Utapao đã mở rộng. Điệu này tụi mình phải tính gấp mọi chuyện. Nó đâu có đi xe bò như mình. Vút cái là tới ngay !


      Tôi cười :

      – Hai mươi năm còn không xong được, ông biểu tôi làm trong một ngày hay sao ?

      – Cô xã đội phó nó mết ông rồi mà , ông còn đòi voi đòi tiên gì nữa ?

      Tư Linh xen vào.

      – Còn nhiều cô nữa, có cả “ vũng sĩ ” cơ đấy ? ông thầy pháo còn điển trai, lo gì !

      Tôi đấm vai Tư Linh :

      – Nếu gấp rút thì đám tuyên bố của tôi sẽ làm dưới “tầng lầu ba” địa đạo ông vừa “đào” xong đó !

      Tư Thêu cười khắc khắc :

      – Bộ ông tinh ông muốn chôn cặp tân hôn sao vậy ?

      Chiếc thùng đựng một chiếc cầu tiêu máy để phục vụ cho cái bụng to phè của Bọ Chét.

      Mấy hôm trước hắn đến đây đã than phiền về chỗ đi “nghĩ mát” . Hai đồng chí giải phóng quân phải hì hục đào hố lót cây ngang tử tế.

      Mục ỉa đồng mà được như thế là phúc đức rồi, nhưng đối với các đồng chí ngoại quốc thì không ổn.

      May mà chị Chín Đầm già không xuống chơi đây, chứ nếu xuống thì chúng tôi phải bỏ ra cả đại đội để bảo vệ và huy động cả nhân dân một xã để phục vụ cặp “bài trùng” này.

      Tôi thấy hơi phiền, nhưng không dám cãi lại cấp trên.

      Nếu họ là đồng chí của ta thì khi đến với ta, thăm chiến khu của ta, “Ta sống sao.họ phải sống vậy”.-

      Đó mới là tình đồng chí cao quí chứ. Sao ta phải bỏ quá nhiều thì giờ để hầu hạ một thằng tự xưng là đồng chí của ta ?



      Nhà báo Wilfred Burchett phỏng vấn Hồ Chí Minh năm 1964



      Click image for larger version  Name:	with-ho-chi-minh-intw-2560x1711.jpg Views:	1 Size:	122.5 KB ID:	156346



      Ở Hà Nội, các chuyên gia Liên Xô, Đông Đức, Tiệp Khắc sống như vua. Lương tháng của mỗi ông bằng lương ba năm của một công nhân.

      Mỗi khẩu phần hàng ngày cũng được hưởng tiêu chuẩn đó là :

      - Hai ký lô thịt nạc heo cho mỗi đầu người gia đình của họ, trong lúc nhân dân thủ đô ăn cơm trộn khoai sắn 3/4 cán bộ đói rách và ăn mày ngủ chật đường Tràng Tiền.

      Ở đây tên Bọ Chét cũng thế.


      Việt Nam ta có câu :

      - “ Nhịn miệng đãi khách ” rất đẹp, nhưng họ tự xưng là đồng chí vô sản của ta kia mà ! Vã lại nếu có nhịn thì cũng nhịn một bữa một ngày thôi, đâu có ai nhịn miệng đãi khách đến mười năm !

      Bạn ở Hà Nội đã từng thấy những ông bà mũi lõ mắt xanh đồng chí của da vàng mũi tẹt đi vào hiệu vàng bạc ở đường Tràng Tiền mua một lần cả nón đồng hồ Omega, bút máy Parker và nữ trang chưa ? Tôi đã thấy.

      Xin nói lại :

      - Chính mắt tôi trông thấy quân mọi rợ đó khinh miệt người Việt Nam tại Hà Nội.


      Bây giờ về Nam tôi tưởng đã giải phóng cặp mắt được khỏi cái “Bức tranh xã hội” đó rồi thì lại đụng nhằm một “Bức tranh xã hội” khác không kém phần xám xịt.


      Click image for larger version  Name:	opguFp.jpg Views:	1 Size:	22.2 KB ID:	156347



      Mặc dù đã khuya, Tư Linh phải cho một cậu giải phóng quân đi gọi Hai Tới là bà con của út Cường và là gã thợ mộc (giai cấp công nhân) đã đóng cái nhà tắm cho Bọ Chét dùng, đến để ráp cái cầu tiêu máy này vào một sàn ván đặt trên một cái hố đã đào sẵn và có ống thông ra ao cá sau nhà .

      Sau mỗi lần Bọ Chét xổ những thứ rác ra khỏi cái trống chầu của hắn thì một cô nữ du kích phải đi múc một thùng thiếc nước dội thật sạch và rắc vôi để bảo đảm vệ sinh cho lần phóng sau.


      Ngoài giải phóng quân canh gác, bồi bàn, còn có chừng năm sáu cô gái coi khá khủt làm việc lặt vặt trong nhà của Bọ Chét như :

      - Giặt quần áo

      - Rửa chén

      - Nấu nước pha trà hoặc nước cho hắn tắm khi hắn muốn tắm nước nóng.

      Ngoài ra còn có một cô đâu ở trên đưa xuống chuyên môn tẩm quất cho hắn.

      Mẹ kiếp ! Làm báo mà như vậy thì cũng nên đi làm.




      Click image for larger version  Name:	thumb_660_592d8cb1-d42d-4224-8563-deb12bc07aca.3.jpg Views:	1 Size:	33.9 KB ID:	156348


      Hồi ở Xuân Mai, khi đoàn xiếc Liên Xô biểu diễn, giờ phút cuối cùng không phải là vấn đề lập trường mà cũng lại là cái “đế cối 81 ” .

      Các đồng chí nam thì thì dùng pháo phóng lựu nòng dài nên không gặp rắc rối, nhưng các đồng chí nữ thì chỉ xài pháo lòng bầu dục nên phải có bệ đặt sẵn mới phóng được.


      Đồng chí Tư Lệnh Sư Đoàn Ba Tô Ký cho mười hai xe Molotova công binh vù về Hà Nội để xin Bộ Chính Trị xuất cho mười hai cái bệ phóng mang về tức khắc…

      Chao ôi là chao ôi !


      Click image for larger version  Name:	1+a+anh+a+an+bai+co+dang+LX.png Views:	1 Size:	210.6 KB ID:	156349


      Đợi đặt xong cái đế cối cho đồng chí Bọ Chét, tôi và Tư Linh lại lầm lủi về nhà má Hai.

      Chúng tôi định “tắm gà” sơ sơ rồi chui xuống hầm dưới bộ ván gõ ở trước nhà mà đêm đầu tiên đến đây tôi cả gan ngủ trên ván như thằng điếc không sợ cà nông.


      Vừa thiu thiu thì cô xã đội phó lại quấy rầy. Cô ta đứng ở miệng hầm gọi:

      – Anh Hai, anh Hai lên má nói chuyện này một chút.

      Ngỡ là má định đi móc chuyến nữa nên bỏ mặc Tư Linh ngáy o o, tôi bò lên và ra sau bếp.

      Má đã ngồi sẵn ở đó, nét mặt nghiêm nghị như sắp nói điều gì quan trọng. Tôi suy nghĩ và giật mình. Thằng chăn bò miệng ăn mắm ăn muối hổng chừng nói đúng :

      - “Cô xã đội phó mết mày”, nên có chuyện. Má bảo :


      – Con ngồi xuống đây má nói chuyện này. Má biết con công tác mệt nhưng má không muốn chờ tới sáng mai. Rủi sáng mai con đi công tác gấp má không kịp nói rồi ai giúp đỡ cho em con.

      Má vừa nói vừa chậm rãi têm trầu. Thôi đích rồi. Thằng chăn bò mắc dịch !

      Trong trí tôi vẫn còn đậm nét Thu Hà. Kẻ chen lấn với nàng có thể chỉ là Bảy Mô thôi. Nhưng tôi muốn gửi một tấm tình chung thủy với Thu Hà .

      Nhiều đêm tôi chợp mắt, vẫn thấy đôi mắt Thu Hà đẩm ướt dõi theo tôi sau gốc cây Bàng Lăng ở Phước Long.




      Click image for larger version

Name:	36402818_1846331102341150_6917114730800742400_o.jpg
Views:	45
Size:	190.5 KB
ID:	156352


      Má nói, giọng trầm trầm :

      – Cách nạng có từ 45 phải không con?

      – Dạ !

      – Thằng Điều hi sinh ở trận Bến Súc. Má không có con tr:ai, chỉ có hai đứa con gái.

      Tôi lựa lời nói quác ra .

      – Dạ gia đình mình là gia đình có công với cách mạng đó má !

      Má như không nghe lời nói của tôi, tiếp :

      – Má tin tưởng cách mạng là tốt, nhưng má không dám gả con Lụa cho cán bộ vì sợ con trai chết, rồi lại mất rể.

      – Dạ !

      – Bởi vậy cho nên có nhiều cán bộ đi hỏi nó mà má không chịu, má chỉ gả nó cho thanh niên xóm

      – Vậy cũng tốt chớ có sao đâu má ! Dượng nó là Thanh Niên Xung Phong.

      – Ở trên bảo đi bốn tuần về . Bốn tuần không thấy về. Bốn tháng cũng không về. Nay đã một năm, nghe nói nó ra đâu tới ngoài Phước Long.

      – Dạ ..

      – Con vợ nó ở nhà đâu có làm ăn gì được . Trước đây đốt than chập chủm kiếm sống nuôi con. Nhưng từ ngày B52 bỏ tiêu vùng Hố Bò, nó nghỉ luôn. May nhờ con Là tới lui hủ hỉ. Nhưng từ ngày chú Tư Thiên giao chức xã đội phó cho con Là, con Là chạy chân không bén đất…

      – Dạ. .

      – Con Lụa ở nhà . . .

      - Má ngập ngừng rồi tiếp – làm ba cái việc lặt vặt của Phụ Nữ giải phóng còn tao Chấp Hành Hội Mẹ. Vậy là cũng tròn nhiệm vụ của gia đình.

      – Bỗng nhiên má đằng hắng và lên giọng

      – Vừa rồi chú Tư Thiên có đến bảo tao cho con Là đi đào địa đạo gấp. Tao bảo :

      - “Nó mắc làm việc nhà để hoãn lại ít bữa đã”, kỳ thật nó không chịu đi.

      Nó nói :

      - “Đào như lỗ mèo quào rồi bỏ đó chớ ai mà chun, đào chi cho uổng công.”

      Chú bèn bảo tao cho con Lụa đi đến địa điểm phục vụ cho ông nào đó ở trên R mới xuống. Con nhỏ đi tới đó, đêm đầu chỉ rửa chén và lau bàn.

      Nó về nó nói với tao hình như là có ông Liên Xô ờ đằng đó. Nó mừng lắm. Nó nói với tao là nếu có Liên Xô vô đây thì Mỹ phải thua mau, chồng nó sớm về nhà .

      Cho nên nó không than phiền về việc lau bàn rửa chén cho ông Liên Xô. Nhưng hồi tối này…


      Ông Wilfred Burchett được chào đón như một người bạn lớn của Việt Nam.



      Click image for larger version

Name:	16-wb-with-l-and-b-1276x1738.jpg
Views:	42
Size:	102.8 KB
ID:	156351


      Má ngưng ngang giây lâu rồi tiếp :

      – Chuyện kỳ cục quá con à !

      Tôi nhảy dựng lên :

      – Chuyện gì vậy má !

      – Nó nói nó thấy nhiều chuyện trái tai gai mắt quá hè.

      – Á à ạ ! mình đãi đằng họ như vậy là để họ giúp mình cũng như thả con tép bắt con tôm má ạ !

      – Lần trước cũng Liên Xô, lần này cũng Liên Xô. Lần trước tao chỉ nghe xầm xì thôi, nhưng tao bảo không thấy thì đừng có đồn bậy bạ. Nhưng lần này…

      Tôi rụng rời tay chân và không biết trả lời ra sao.

      Tôi không biết là cô Lụa đã thấy chuyện gì ? Nếu chỉ thấy chuyện cô Bốn với lão Bọ Chét thì không ăn thua. Vì cô ta không phải là người ở đây. Nhưng nếu lão bỏ ngón tới mấy cô cây nhà lá vườn thì mất uy tín quốc tế lắm. Má nói:

      – Vậy con có gặp chú Tư Thiên thì con nói với chú là má xin chú miễn cho con nhỏ phục vụ ở đó luôn.

      Nói với chú thương dùm chồng nó phơi gan trải mật ở tận ngoài Phước Long. Chồng phục vụ cách mạng như vậy chẳng lẽ ở nhà người ta bắt vợ nó ” phục vụ “ cách mạng như vầy sao?

      Tôi chui xuống hầm nằm im như con chó bị cắt tai, không nói một tiếng với Tư Linh . Quả đáng tội, hắn ngủ như chết bụng dạ thảnh thơi, đâu có hay chuyện gì.

      Comment


      • Font Size
        #48

        Tiếng trêu chọc của cô xã đội phó xoáy vào tai tôi.

        – Anh chỉ huy đội nữ đánh được mấy ” trận địa đạo chiến rồi anh " ? .

        Tôi đáp.

        – Mới được một trận thôi.

        – Còn mấy trận nữa ?

        – Không biết.

        – Anh đừng có chui xuống mấy cái hầm cũ nghe không ? Ghẻ xốn nó ăn thịt anh đấy.

        Mấy
        “con nhỏ” hồi nãy đến đây mua vôi và xin chanh, em cho, không bán.

        – Để làm gì ba cái thứ đó?

        – Trị ghẻ xốn chớ làm gì. Nếu anh lỡ chun phải ngừa trước. Để trể nó ăn đen mình hết.



        Click image for larger version  Name:	ghe-xon.gif Views:	1 Size:	103.1 KB ID:	157034


        – Em không phải lo !

        – Ừ để rồi không lo !

        – Có hầm hố gì mà chun với chiếc ?

        – Vậy ổng quay phim cái gì ? Chẳng lẽ công ghe bè bạn tới đây để quay “đội nữ” và mấy cái hang chuột bỏ hoang ?

        – Ai biết đâu. Chương trình này là của anh Tư, anh chỉ phụ tiếp thôi.



        Click image for larger version  Name:	142805_nu-du-kich-cu-chi-cam-chong-ngan-chan-buoc-tien-cua-quan-thu-101441367.jpg Views:	1 Size:	57.0 KB ID:	157035


        Tôi phục Tư Linh thiệt.

        Hắn chỉ ém mỗi cô xuống một cái hầm cạn xợt. Khi Bọ Chét đến, hắn cho giở nắp trồi đầu lên tay cầm súng lắp đạn lắc cắc cho lão quay xong rồi “xung phong” vô vườn cao su, mỗi cô chiếm một gốc.

        Thừa lúc Bọ Chét
        chú mục quay phim , hắn cho những toán khác núp sẵn trong rừng nhào ta tấn công “địch” .

        Bọ Chét cứ tưởng đó là những dũng sĩ từ
        địa đạo thần thánh chui lên chớ đâu có ngờ rằng họ “địa đạo chiến” trên mặt đất !

        Khi “tiêu diệt địch” xong hắn cho họ rút xuống “hầm khác”, ở sâu trong rừng, Bọ Chét đâu có vác cát thùng nước lèo, chạy theo kịp.

        Thế là trận “địa đạo chiến”‘ kết thúc :


        Địch bị tiêu diệt hoàn toàn, bên ta vô sự.

        Cô xã đội biết tỏng cái màn địa đạo ehiến của Tư Linh nên ra trêu tôi chơi.


        Wilfred Burchett chuẩn bị cho buổi quay hình. (Ảnh chụp năm 1966)


        Click image for larger version  Name:	in-n-vn-1966-02-copy-1399x2000.jpg Views:	1 Size:	99.4 KB ID:	157036


        Sáng hôm sau, phước trời, tình hình vẫn yên lặng.

        Trực thăng kéo hàng hàng đi vào miệt Bến Cát Long Nguyên và đường 30. Chúng đánh hơi được sự chuyển động ở vừng đó nên đổ quân và bắn pháo liên miên.


        (Quả thật một Trung Đoàn Công Binh của Tư Cường đã về vùng này để xây phòng tuyến đặc biệt cho Bộ Tư Lệnh Tiền Phương cuộc Tổng công kích Mậu Thân 1968.

        Nguyễn Chí Thanh đã chết tại đây trước khi chiến trận bắt đầu và cũng chính Tư Linh chạy vắt gìò lên cổ băng qua sông Sài gòn và gặp tôi ở Củ Chi kể cho tôi nghe về cái chết rùng rợn của Nguyễn Chí Thanh).



        Click image for larger version  Name:	Nguyen-chi-thanh-2-8638-1388057731.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=xO-PQqXcJWz1e_OA1i8xuQ.jpg Views:	1 Size:	21.0 KB ID:	157037


        Một hôm chán ngấy, tôi bèn hỏi Tư Linh:

        – Bữa nay ông đạo diễn cho hắn hát tuồng gì ? Riết riết cho xong đặng tao về cơ quan tao.

        – Cho hắn đi quay những hợp tác xã đan rổ rá , xem lò đường và nông dân cày ruộng .

        Kế đó xem chợ An Nhàn
        “giái phóng” . Hừ, quay cái xe nước đá bào của con xẩm cho tao mượn cuốn Buồn Nôn đó nhớ không ?

        – Đội Nữ như vậy là hoàn thành nhiệm vụ hả ?

        – Tất cả đều hoàn thành, trừ mày với nữ đội trưởng.

        Tôi kể lại câu chuyện đêm qua của má Hai cho hắn nghe. Nghe xong hắn “xùy” một tiếng to:

        – Xin phép Tư Thiên làm cái gì. Muốn ở nhà cứ ở. Nhưng con nhỏ có bị đụng chạm gì chưa ?

        – Theo cô xã đội phó nói thì… Nó chỉ thấy ông nhà báo “hát chèo” với con Bốn còn lão chỉ mới be he với nó thôi… Nè, cái chợ An Nhơn còn giống gì mà quay ?

        – Xã ủy đã được lệnh tập trung đồng bào tới. Mình mau lên đó, kẻo họ về hết

        – Tư Linh tiếp :

        – Sau khi quay chợ, vào xóm quay vài cảnh sinh hoạt. Được cái gì quơ cái đó chớ mong ước gì ?


        – Có sinh hoạt gì mà quay’? Trường học dẹp hết rồi, các đội thiếu nhi ca vũ cũng giải tán thì còn có nước quay đàn bà nấu cơm thôi.

        Tư Linh quào quào đầu, tóc rối lên như bùi nhùi :

        – Kệ nó, nó muốn thì nó cứ quay.

        – Còn trâu bò cày đâu còn ở ngoài ruộng ? Người ta giấu cả dưới hầm để sửa soạn ra ấp chiến lược. Hay là bắt thằng Tư Thêu làm nông dân cày sơ sơ vài đường cũng đủ mà !

        – Chíp ! Mấy cái đó không khó, chỉ có một màn khó nhấ thôi. Tao ớn thấy mẹ !

        – Là cái màn gì ?

        Chắc là cái vụ cạo mủ cao su chớ gì.

        – Tưởng mìmh nói đúng, tôi tiếp luôn – lần tên giáo sư Liên Xô sang, nó thấy ba cái rừng cao su bị cháy nó tiếc lắm. Nó ước gì nước nó được giống cây quí giá này.

        Tên Bọ Chét ở xứ lạnh chắc thấy cây cao su cũng ham chớ gì.

        Nó muốn quay phim công nhân cạo mủ thì mình bắt tụi con Bảy Mô làm nữ công nhân.

        Còn thùng, chén, dụng cụ làm việc thì trong nhà mủ Hố Bò có thiếu chi. Chỉ bảo tụi nó sơ sơ là dàn xong cái cảnh cạo mủ khó gì !



        Click image for larger version  Name:	anh-hiem-ve-vung-giai-phong-mien-nam-truoc-1975-2.jpg Views:	1 Size:	56.9 KB ID:	157039



        – Chuyện đó dễ thôi ! Cái chuyện kiếm búp bê cho hắn bế mới khó !

        – Còn cô Bốn ’?

        -Đó là gái bán bar hay gái bao gì đó của Ban Quân Báo Sáu huỳnh dụ khị bắt vô.

        Hắn bảo vô đây phiên dịch cho một đại úy Mỹ vừa rả ngũ . Nhưng vô đây chỉ được chạy bàn. Ngoài ra còn cái vụ kia nữa.

        Chỉ một đêm con nhỏ chạy tét, không phải nó ngán chạn Bọ Chét đâu .

        Nhiều thằng Mỹ cao hai thước cũng chả thấm gì nó, nhưng nó chạy vì nó bảo thằng này không phải Mỹ.

        Sáu Huỳnh hỏi :

        - Tại sao nó biết ?

        Nó bảo :

        Mỹ không làm như vậy, không kẹo như vậy và không hôi như vậy. Mỹ gì hôi như cú.

        Tôi cười :


        – Hôi ?

        – Nó nói thằng này hôi heo quá chừng. Nó không chịu được chớ không phải nó sợ thằng say rượu… đâu.

        – Còn kẹo ?

        – Ai biết đâu. Tao về trên ông Tám Quang báo cáo thì gặp Sáu Huỳnh. Y phụ nhĩ với tao như vậy.

        Rồi ông Tám chỉ thị thế nào ?

        – Ổng bảo tao cố liên lạc địa phương tìm một đứa sạch sẽ dễ coi, giàu đức tính hi sinh cho cách mạng !

        – Mày đã liên lạc với ông Út Cường chưa ?

        – Thằng Bọ Chét đã cho tao biết nó “chấm” con nhỏ nào rồi !

        – Sao nó có quyền “chấm” ?

        – Mày không nhớ lời ông Tám Quang đả thông hay sao ?

        - Nó ra thế giới, nói tốt cho mình thì lời nó nói bằng diệt một sư đoàn Mỹ . Sá gì một đứa con gái ?

        – Nó chấm đứa nào ?

        – Đứa nào nó khoái thì nó chấm!

        Tôi hơi cáu.

        – Nó muốn gì được nấy sao?

        Tư Linh thấu cáy tôi :

        – Hễ mày thấy đứa nào đẹp nhất nội bọn thì nó chấm đứa đó . Hè hè . .hè !

        Thấy tôi phát cáu, Tư Linh bảo.

        – Tao kêu mày cứ “ hạ mục tiêu” đi mà mày không nghe để cây nhà lá vườn bị thiên hạ quơ mất.

        – Vậy mà ở trên cũng đồng ý. Kỳ nhỉ !

        – Hà hà hà… mày sợ cô dũng sĩ của mày rơi vào miệng sói hả ?

        Tư Linh không muốn trêu tôi thêm nữa nên nói.

        – Cái thằng Bọ Chét cũng biết liệu cơm gắp mắm, nó tự biết cái thân già nên không dám động tới đội nữ , nó chỉ mơ con Hai Khương Quân Nhu. Nó thấy con nhỏ bữa trước.

        – Hai Khương làm gì mà cũng xạo vô đám này ?

        – Ở trên bảo nó vô đo may cho hắn vài bộ bà ba để cho nó mặc và mang về làm kỷ niệm.

        Con nhỏ chừng hai mươi lăm có đứa con gái năm tuổi. Chồng nó đi Công trường 9 đánh ở Đồng Xoài Bình Giả gì đó, tới nay biệt tin. Con nhỏ ở nhà nuôi mẹ già con dại bằng tiền may mướn cho Quân Nhu hai trăm một ngày.

        Mày thấy nó mày sẽ tưởng nó là con gái còn son đó .


        Nguyễn Hữu Thọ và nhà báo Wilfred Burchett (phải)



        Click image for larger version  Name:	6884_nhabaojpg.jpg Views:	4 Size:	16.0 KB ID:	157169


        Tư Linh bảo :

        – Bữa nay mày ở nhà lo công việc giúp hắn. Tao đi gặp Út Cường điều đình. Nó kêu Út Cường bằng chú họ. Út Cường lại có uy tín với bà già. Tuy vậy tao phải rủ chú Tư Thiên Bí Thư xã Phú Mỹ Hưng đi để nói tiếp

        – Tư Linh thở dài

        – Cũng may con Lụa trốn ở nhà nếu không hắn chấm con Lụa thì khốn cho mày.


        – Tại sao khốn cho tao ?

        Tư Linh móc thuốc hút, rít mấy hơi dài liên tục.

        – Vì mày là con trong gia đình mày phải có ý kiến thuyết phục má. Thôi tao đi nhé !

        Nói vậy nhưng Tư Linh vẫn chưa đi. Y nói:

        – Tao ớn quá !

        Tôi lặng thinh. Tư Linh lắc đầu khe khẽ làm rung rinh chõm tóc trước trán.

        Bữa nay tôi mới thấy hắn có tóc bạc. Nét nhăn trên trán hắn cuộn lên như sóng cồn. Hắn nói, giọng khác thường:


        – Thú thiệt với mày hai chục năm nay, vào sinh ra tử, đảng bảo đi đâu làm gì tao cũng không ngần ngại, sống chết coi thường, nhưng hôm nay tao thấy sợ hãi, dường như không dám bước tới…

        Lạ thật, đi kiếm gái cho đồng chí mình chơi, mà gái đó lại là vợ của đồng chí mình :

        - Mày hiểu vì sao tao sợ chớ ? Vì nhục. Chưa bao giờ tao thấy nhục như hôm nay.



        Click image for larger version  Name:	15219509_1572556199437788_6475091456162356348_n.jpg Views:	1 Size:	32.5 KB ID:	157040

        Comment


        • Font Size
          #49

          Tư Linh đi, tôi ở nhà lo công việc. Bữa nay tên Bọ Chét được tôi dàn cảnh để quay một cuộc đấu tranh chính trị của “đội quân đàn bà '' do nữ đồng chí Năm Đang, Huyện ủy viên kiêm khu ủy viên dẫn đầu.

          Năm Đang là một người con gái quá lứa, ốm o như con cá lẹp, tính hay cau có, quen tánh xúi giục kẻ khác hoạt động nhưng chính mụ lại chuyên môn “ngồi thum” nghĩa là ngồi núp trong bụi rậm bên cạnh miệng hầm bí mật, hễ có động tịch là chui nhanh.


          Mọi việc đã được chuẩn bị sẵn cả .

          Khăn rằn đen vài chục cái, cờ mặt trận vài trăm lá con con để mỗi người cầm tay một lá, vài ba lá cờ lớn có cán để mấy người đi đầu đoàn biểu tình giương lên thị oai với quân Ngụy.

          Tất cả độ một trăm ngoài gồm cả đàn bà lẫn trẻ con, trong đó có trên hai mươi đội viên của Bảy Mô đã cởi bao đạn lột nón sáu múi giấu súng và lựu đạn để trở thành đội viên của đạo quân bà Năm Đang.

          Bọ Chét thêm ý kiến :

          - Cho đoàn đi xe lam ra “ thị xã ”.


          ( Xin dừng lại đây để nói mấy lời về tên Bọ Chét.

          Hắn có tên cúng cơm, có cả bút danh chúng tôi đều biết. Nhưng sỡ dĩ chúng tôi không gọi tên hoặc bút danh của hắn vì sau vài bữa cộng tác với hắn chúng tôi thấy rõ bộ mặt nham nhở và tư cách đê tiện của hắn :

          - Một tên thờ vật chất chủ nghĩa rất trắng trợn.

          Và sau khi thấy hắn bày trò giàn cảnh nọ cảnh kia, chúng tôi cực chẳng đã phải giúp hắn là đó là lệnh của cấp trên, nhưng trong lòng đã thầm khinh rẻ hắn, coi hắn như một tên bịp thượng hạng nên chúng tôi đặt cho hắn cái tên Bọ Chét – tên này mỗi khi đọc lên bạn sẽ nghe âm thanh rất gần với tên gốc của hắn .

          Bạn đọc dư biết hắn là ai rồi lựa là phải ghi rõ ra giấy cho uổng mực của tôi.)



          Click image for larger version  Name:	20120620012419_4298314567_0635c84a76_o.jpg Views:	1 Size:	19.7 KB ID:	157803


          Bọ Chét bảo đoàn biểu tình leo lên xe lam tung cờ hô khẩu hiệu.

          Xe chạy chậm chậm cho số đi bộ theo kịp. Bà Năm Đang được quay cận cảnh rất lâu.

          Còn đám nữ dũng sĩ thì giấu mặt vì đã lộ ra ở màn “địa đạo chiến” hôm trước rồi.

          Chỉ chừng nửa giờ đồng hồ thì cuộc đấu tranh chính trị hoàn thành. Nhưng không rõ đoàn này đấu tranh với ai và về vấn đề gì ? Đó là một trong ba mũi giáp công của Mặt Trận.


          Kế đến màn sinh hoạt trong khu giải phóng.

          Những bà những cô vừa hoàn thành xuất sắc cuộc đấu tranh chính trị “trực diện với kẻ thù” lập tức thay hình đổi dạng và quơ gióng gánh, bưng bầu bí gà vịt đã giấu sẵn trong rừng để nhảy lên xe lam “đi chợ giải phóng !”


          (Xin chú ý :

          Nếu ai tinh mắt, khi xem phim này sẽ nhận ra hai bên mui xe có những tên chợ Tân Qui, Cây Bài… là những bến xe lam đổ lại để rước khách nằm trong vùng “Ngụy ” kiểm soát chứ không phải trong vùng mặt trận giải phóng, nhưng vì quá chụp giựt hoảng hốt nên cả đạo diễn lẩn nhà quay phim quên xóa đi để kẻ lên những tên chợ trong vùng giải phóng.

          Bây giờ trong vùng giải phóng các chợ sầm uất trước kia như :

          - Chợ An Nhơn Phú Hoà
          chỉ còn những cái chòi xiêu vẹo và trống hốc trống hác, trong đó có cái quán cóc của cô xẫm đang vớt vát đứng bán vài ly nước đá mà chân nhấp nhỏm chưa biết vù lúc nào.




          Click image for larger version  Name:	anh-hiem-ve-vung-giai-phong-mien-nam-truoc-1975-2-hinh-2.jpg Views:	1 Size:	74.5 KB ID:	157804


          Ở Bến Tre cùng thời gian này vùng giải phóng càng bi đát hơn nữa.

          Chỉ còn có một cái chợ. Đó là chợ An Định nằm giữa quận Mõ Cày và quận Hương Mỹ. Chợ này chỉ có bến đò đi máy Bến Tre mỗi ngày hai chuyến, nhưng dân chúng không dám họp ban ngày, chỉ họp lúc hừng đông hoặc nửa đêm và rất chớp nhoáng.

          Sau Tết Mậu Thân, quân Bình Định chiếm hết, đóng bít, không còn cả chỗ để đào hầm bí mật.

          Nếu Bọ Chét dám mò xuống đó, chắc sẽ có nhiều đoạn phim hấp dẫn không kém những đoạn quay ở đây để minh họa cho các phân số 3/4 và 4/5 của Mặt Trận.)




          Click image for larger version  Name:	T71HCMTrail.jpg Views:	1 Size:	76.4 KB ID:	157805


          Xe lam chở đồng bào đi chợ, chừng vài trăm thước thì đổ xuống.

          Ở đó cũng có sẵn vài chục người đủ cho ba chiếc xe chở lỏng lẻo, leo lên đi về nhà.

          Lặp lại vài lần cùng một số khách đó rồi ba chiếc xe lam rời nhanh vô rừng biến dạng.

          Thế là xong đoạn phim đi chợ giải phóng.


          Chắc các bạn thắc mắc :

          - Xe lam ở đâu mà chúng tôi có đến ba chiếc ?

          Xin thưa đó là do công tác địch vận của Tư Linh.

          Nhân viên của Tư Linh vừa
          ''giác ngộ cách mạng” vừa hăm dọa mấy ông chủ xe ở ngoài ấp chiến lược Cây Bài.

          Mấy ông bị bắt phải
          “phục vụ cách mạng” lén chạy ven ấp chiến lược rồi lủi vô rừng, tắt máy nằm yên chờ quân giải phóng đến buộc dây lôi đi một quảng xa, liệu chừng nổ máy đồn bót không còn nghe thì chạy thẳng trên đường xe bò.

          Ở đó, như bạn vừa trông thấy chúng tôi đạo diễn hai ba màn liên tiếp.

          Bây giờ đào kép sợ lộ bí mật sẽ ăn bom pháo nên vội vã cuốn dù, mặc cho chủ xe lam tìm cách lôi xe về và cách mạng không trả tiền công.




          Click image for larger version  Name:	xe-lam-14.jpg Views:	1 Size:	103.7 KB ID:	157806

          Rất tiếc không có Tư Linh ở đây để y cho đoàn biểu tình xuống “tầng ba” địa đạo uống trà nghỉ xã hơi giây lát và cất luôn những lá cờ trong kho cho kín chứ đâu có nhà nào dám treo !

          Như thế tôi đã làm xong công việc của tôi một cách xuất sắc.
          Last edited by hoalucbinh18; 06-30-2023, 11:56 PM.

          Comment


          • Font Size
            #50
            Tôi đi tìm Bảy Mô để phối hợp “diễn xuất” , màn tới là màn cạo mủ cao su của nữ công nhân. Màn này thì quá dễ. Chỉ cần đội nữ của Bảy Mô là đủ.

            Chiều tối, tôi đến địa điểm đóng quân của đội nữ. Bảy Mô phàn nàn :

            – Quay phim như vậy để làm gì anh?

            – Tuyên truyền địa đạo của mình ra quốc tế đấy em !

            – Có cái gì đâu mà tuyên truyền. Chúng em núp dưới hầm bí mật rồi nhào lên chiếm gốc cao su chứ đâu có chiến đấu cũng đâu phải là từ địa đạo vọt lên gì !

            – Ông ấy to xác quá không xuống địa đạo được… nên ổng đang xin hai cán bộ điện ảnh R xuống đây.

            – Để làm gì ?

            – Thì để quay phim về địa đạo chớ để làm gì !

            – Địa đạo đâu mà quay ?

            Thấy đội trưởng bàn luận với tôi, chính trị viên Út Nhỡ và Bảy Bê , Ba Cầm cũng bu lại bàn góp.

            Các nữ dũng sĩ này đều là người kỳ cựu của đội nữ và là những người tham gia xây dựng “địa đạo” từ sau Đồng Khởi tới nay.


            Riêng chánh trị viên Út Nhỡ có thành tích cao nhất.

            Thành tích này được chứng nhận bằng những cái sẹo ghẻ xốn thâm đen ở tay, cổ và mặt.

            Mỗi lần xuống địa đạo để sửa chữa những đoạn yếu hoặc phát triển vài thước mới thì khi lên mặt đất chị em phải vội vả nhảy xuống ao tắm rửa, vào nhà lột cả quần áo ra lau thật khô rồi lấy nước vôi pha loãng bôi cho nhau để đề phòng ghẻ xốn nhưng cũng không khỏi.

            Đây là một thứ nấm mọc trên da thịt, không lây, nhưng rất nhạy.

            Ai xuống địa đạo cũ đào từ Đồng Khởi, chỉ từ một tiếng đồng hồ trở lên, còn xuống địa đạo mới vài lần thì bị loại ghẻ này.


            Và lạ lùng thay nó lại thường mọc ở những chỗ kín. Đàn ông hay đàn bà cũng vậy. Út Nhỡ là người rành sinh hoạt địa đạo nhất, có kinh nghiệm chống và trị ghẻ xốn nhất nhưng cũng là người bị ghẻ xốn tàn phá da thịt nhiều nhất.

            Chị em đội nữ gọi Út Nhỡ là con lươn bông hoặc Út Bông vì toàn thân cô mang đầy vết sẹo ghẻ xốn.




            Click image for larger version  Name:	benh-ghe-xon-2.jpg Views:	1 Size:	26.3 KB ID:	157809


            Nghe tôi nói quay phim dưới địa đạo, Út Nhỡ kêu lên :

            – Địa đạo đâu còn mà quay hả anh ?

            Ba cái cũ đào từ Đồng Khởi thì sụp hết rồi hoặc bỏ hoang không ai thăm nom nữa. Còn những cái mới đào từ năm ngoái thì cũng không dùng vì sợ B52.

            Anh hỏi ổng có dám xuống không em phá miệng hầm cho ổng xuống bắt một mớ ghẻ xốn về nuôi.


            Cả đội cười rào rào. Sau cuộc thực tập “địa đạo chiến” họ biết đây là trò mị thuật nên không hăng hái công tác nữa, Tư Linh phải tìm cách moi tiền túi của Tám Quang để bồi dưỡng các cô dũng sĩ.


            Click image for larger version  Name:	12471509_1266869420006469_2307346761109214275_o.jpg?_nc_cat=111&ccb=1-7&_nc_sid=9267fe&_nc_ohc=-FoyODnr_eAAX_BonSj&_nc_ht=scontent-ord5-1.xx&oh=00_AfDdbpsq0u3l3bSiPgz9df9amZz_G-NduIA3s-opFGbXIA&oe=644CBE33.jpg Views:	1 Size:	117.6 KB ID:	157810


            Ngoài thành tích “ghẻ xốn” , Út Nhỡ còn có thành tích đứng miệng thí.

            Như đã nói ở trên kia, miệng thí là một cái lỗ đào sâu chừng hai thước rồi từ đó kéo từng ki đất lên.

            Mỗi ki nặng đến ba chục kí-lô như ta lôi thùng nước to từ giếng sâu.

            Út Nhỡ “đứng miệng thí” bền nhất.

            Nhiều cô chịu đựng độ một, hai tiếng là phồng tay hoặc kêu “cụp xương sống” hoặc đau lưng mà chạy tét .

            Út Nhỡ nói tiếp :


            – Nếu ổng quay được các địa đạo của mình đem ra thế giới triển lãm người xem, người ta cười chết.

            Ba Cấm, một nữ dũng sĩ đẹp thứ nhì của đội chỉ kém Bày Mô một tí, nói :

            – Coi chừng ổng quay trúng mấy cái cũ có mùi hăng hắc đó anh !

            Cả đội lại cười, Ba Cấm tiếp :

            – Thường thường mấy ông khách của I hoặc của R hay làm xấu dưới hầm nhất. Vì họ không quen.

            Ở trên thì không gì cả. Nhưng hễ xuống dưới hầm là họ mắc đi… Hết đi… lại đi…

            Cho nên khi mấy ổng lên rồi thì chúng em cũng bỏ luôn không dám xuống nữa.

            Tụi em ớn mấy ông khách I, khách R lắm. Bây giờ nếu mấy ổng đến cũng không còn hầm để trốn nữa chớ đừng nói địa đạo !


            Bảy Mô cười :

            – Phen này tới khách quốc tế chớ không phải khách I khách R, cho mà ngán !



            Click image for larger version

Name:	280097448_1377800792712553_301010614076988109_n.jpg
Views:	39
Size:	23.0 KB
ID:	157813


            Bảy Bê người xã Nhuận Đức cũng đã được danh hiệu dũng sĩ, hỏi tôi :

            – Anh có chuẩn bị hầm bí mật cho ông ấy không ?

            – Có chớ !

            – Chắc cái nắp bằng nửa bộ ván ổng chui mới lọt !

            – Có lẽ tụi anh phải dắt ổng băng rừng chớ không cho ông độn thổ. Ổng không chịu nổi đâu. Rồi ổng đòi xuống địa đạo để uống trà nghỉ ngơi, thậm chí đòi xuống “tầng lầu” thứ ba để xem ca nhạc thì chết !

            Bảy Bê giật mình hỏi:

            – Ở đâu có tầng thứ ba vậy anh ?

            Tôi nói:

            – Đó là anh nghe ông Tư Linh ổng đẩy cây với nó chứ anh cũng thừa hiểu là làm gì có địa đạo hai ba tầng “lầu” .

            Anh đã đào một đêm thì biết chắc chắn là không có quân ngũ nào đào nổi những hệ thống địa đạo thôn liền thôn xã liền xã hết.

            Hơn nữa đây là một công tác bí mật ! Đâu phải như đào kinh đắp cản mà làm rần rộ được.


            – Đúng ! Mỗi lần đào tập trung nhiều nhất là mười người. Đào một đêm chừng hai thước là hộc máu ra rồi.

            Hai ấp trong xã em phối hợp một tháng chỉ đào được ngót chục ngoài thước ! Rồi cũng bỏ luôn. (Ai thử chịu khó tính xem một trăm cây số địa đạo đào mất bao nhiêu giờ công!)




            Click image for larger version  Name:	image019.jpg Views:	1 Size:	17.0 KB ID:	157811


            Tôi hỏi :

            – Không có đào tầng hai hả cô ?

            – Có chớ. Vài nơi có đào tầng hai nhưng đào sơ sịa rồi bỏ nửa chừng. Còn tầng ba thì ai đào cho nổi ?

            – Tầng hai để làm gì ?

            – Đề phòng khi bị khui tầng một thì mình chui xuống tầng hai đậy nắp lại. Chúng nó có quăng lựu đạn miễng lựu đạn cay hay hơi độc mình vẫn an toàn.

            Nhưng nói vậy thôi chớ chưa có thực hiện được. Vì mấy trận B52 ở Hố Bò, Bời Lời. Đất cứng vậy mà bom nổ thành bùn hết, hầm hố nào chịu nổi ?

            Cho nên dẹp chương trình tầng hai. Và ngưng luôn toàn bộ chương trình địa đạo.



            Click image for larger version  Name:	danh-ngon-nguyen-khai-noi-ve1bb81-cs.jpg Views:	1 Size:	26.0 KB ID:	157812

            Comment


            • Font Size
              #51
              Tôi nhớ lúc trước cô xã đội phó có cho tôi xuống một địa đạo bỏ hoang chừng một năm. Tôi bạo gan xuống thử cho biết mùi.

              Cảm giác đầu tiên là thiếu không khí. Hai lá phổi hơi nhức nhức. Da thịt như bị xát muối nhè nhẹ. Tôi bật diêm quẹt nhưng không cháy vì thiếu dưỡng khí.




              Click image for larger version  Name:	x6PVb2w4JONiU34CFnJdB0wgItui7hzcwY0oGjfFMB0bevrOqe6eLb9wQ1Ckyhh6jCA.jpg Views:	1 Size:	110.1 KB ID:	158359

              https://www.thesaigonpost.com/2021/0...o-lich-su.html


              Tôi bèn bấm đèn pin. Lòng hầm hẹp. Nếu đang bò mà người sau muốn qua mặt người trước thì chỉ có một cách: Người trước phải nằm sát xuống cho người sau bò qua lưng (nếu nằm sấp) hoặc qua bụng (nếu nằm ngửa).

              Như vậy nếu là một nam một nữ thì cái vụ qua mặt này nguy hiểm vô cùng ! Và đã xảy ra luôn những vụ bò.

              Trước mặt tôi là một manh chiếu cuộn tròn đã lên meo. Tôi thử mở ra thì những sợi lát đã mục bấy rơi lả tả . Bên cạnh là một cái tỉn. Tôi giở nút thì thấy gạo đã mốc xanh .

              Tất cả chỉ có thế.


              Tôi trườn tới một khúc thì lòng hầm rẽ sang phải chừng ba thước rồi cụt. Tôi nghĩ :

              Nếu thế này, rủi giặc đóng quân vài ngày trên đầu thì có nước chết !

              Ít ra phải có một cái cuốc sẵn ở đây nếu bí thì có phương tiện trổ lên mặt đất.



              Click image for larger version  Name:	fetch?id=81038&d=1639616588.jpg Views:	1 Size:	21.9 KB ID:	158358

              https://www.vietnamngaymai.com/node/81037


              Theo cô xã đội phó cho biết thì xã Phú Mỹ Hưng của cô có vài ba địa đạo như thế này nhưng không dùng tới. Hôm nay là dịp tốt để tôi tìm hiểu tình hình địa đạo các xã khác để xem trong tương lai mình sẽ áp dụng nó trong chiến đấu như thế nào?

              Tôi hỏi Bây Bê thuộc xã Nhuận Đức :

              – Còn cô cai quản bao nhiêu địa đạo ?

              – Xã em có chừng trăm thước thôi .

              Ba Bảnh nói :

              – Vậy cũng còn hơn xã Trung Lập em có chừng chục rưỡi thước !

              Bảy Mô nói :

              – Tất cả các xã gộp lại chỉ bằng Phú Mỹ Hưng và An Nhơn .

              Ba Bảnh cãi lại :

              – Phú Hoà Đông cũng có nhưng đào gần bót Đường Làng nên không dám chui .

              Út Nhỡ thêm vào :

              – Xã Phước Vinh Ninh cũng có cả chục thước chớ bỏ sao ? Nhưng gần Đồng Dù nên sợ bị gài mìn nên bỏ luôn rồi

              Tôi nhẩm tính thì tất cả độ vài trăm thước. Tôi hỏi lại lần nữa cho chắc tay :

              – Đó là tính cả hồi Đồng Khởi tới bây giờ hay chỉ kể địa đạo mới ?

              Bảy Mô không đáp thẳng mà có ý phân trần về công tác địa đạo.

              – Đào địa đạo khó khăn phiền phức lắm anh ơi. Nhưngxuống địa đạo lại càng phiền phức hơn.

              Anh thử tưởng tượng trời mưa mà xuống địa đạo thì làm sao khoả mất dấu chân trên mặt đất ?

              Một trăm thứ khó khăn, bất tiện không tả nổi đâu.

              Nhưng những người nghe nói địa đạo thì cứ tưởng đó là cảnh sống thần tiên và an toàn dưới mặt đất.

              Sự thực cho đến bây giờ chúng em ngán địa đạo như cơm nếp mắc mưa.

              Em có thể nói chẳng còn ai dám xuống địa đạo và muốn đào địa đạo nữa.

              Anh nói với anh Tư đừng có tô vẽ như thế, ông ấy về bển tuyên truyền rồi người ta đến xem rần rần chỗ đâu mình chứa? Và có địa đạo địa điếc gì để mà khoe ?

              Nói láo một lần thì xuôi, nhưng nhiều lần chắc là mắc nghẻn.




              Click image for larger version  Name:	34b700c437e94bf2acd4b89ab67964ddf52e9a3ad2bfa258c664ba71250ec0d6.jpg?w=600&h=960.jpg Views:	1 Size:	81.7 KB ID:	158361


              – Ông Tư Linh đẩy cây với nó chớ anh biết làm gì có tầng hai, tầng ba .

              - Ổng còn phịa là có đám cưới làm dưới địa đạo luôn, và một tiểu đoàn có thể ăn hút cả tháng dưới đó khoẻ re…


              – Khoẻ rẻ như bò kéo xe vậy đó anh !

              Cả đội lại cười. Không khí vui tươi chỉ tạm thời.

              Cái lo âu của chúng tôi là bị chụp bất ngờ. Mà dám lắm !

              Ở vùng này nói là giải phóng nhưng các bến đò bến tàu dọc bờ sông Sài gòn là cửa ngỏ ra vào của gián điệp ngụy trang dưới mọi hình thức con buôn, công tác viên, thường dân v..v…

              Ngoài ra còn có nhiều cán bộ, thậm chí cả Thượng úy, dắt bồ bịt đi chiêu hồi. Do đó chúng tôi phải dời chỗ ở của Bọ Chét luôn.

              Chỉ trong vòng năm phút trực thăng tới và Bộ binh nhảy trên đầu không có đường chạy.

              Nhiều cuộc họp xã ủy, huyện ủy bị chụp nguyên con không thoát một mống.


              Mỗi lần dời Tổng hành dinh là vất vả. Đồ tế nhuyễn của Bọ Chét trong đó có cái “đế cối 81” phải mang vác hoặc chất lên xe bò ì ạch chở đi trong đêm.

              Nghe một tiếng chó sủa cũng tật mình, tưởng nó đánh được hơi kẻ lạ mặt bất lương đi đêm.



              Click image for larger version  Name:	cu-chi-tunnel-fake.jpg Views:	1 Size:	9.1 KB ID:	158360

              https://dongtam2020.org/di%CC%A3a-da...at-soa%CC%A3n/
              Last edited by hoalucbinh18; 06-30-2023, 11:55 PM.

              Comment


              • Font Size
                #52

                Một hôm, chúng tôi đạo diễn quay chợ “An Nhơn giải phóng trù phú”.

                Cái chợ còn chút ít sinh hoạt nhưng người người đều nhớn nhác, hối hả. Người dân trong vùng coi đây như một cái bẫy lớn. Cho nên ai đến mua bán gì cũng làm thật nhanh rồi chạy tránh.

                Tư Linh liên lạc với xã ủy An Nhơn huy động nhân dân đi chợ để quay phim. Không có nhiều người hưởng ứng ngoài vài ba chục mạng gồm có chủ tiệm và khách hàng tới mua đồ bị du kích giữ lại và bị thu hình.

                Khi nhìn thấy ông Liên Xô ôm máy chĩa ống kính vào họ thì họ che mặt hoặc bỏ chạy vì họ không biết việc ấy có quan hệ gì đến đời sống sau này của họ không? (Chả là người nào cũng sống cuộc sống chùm gởi ở đây cả.)


                Ông Liên Xô lấy làm thích thú cái quán nước đá bào của cô xẩm lai (chủ cuốn sách Buồn Nôn).

                Ông ta bảo năm bảy đứa con nít đến mua nước đá (do ông trả tiền) rồi ông quay lia lịa. S

                inh hoạt khu giải phóng thiệt là vui tươi và sầm uất được trôgn thấy ở những nụ cười trẻ con uống nước đá khỏi trả xu nào.


                Dù sao cái chợ giải phóng này đến năm nay (1965) chưa lọt vào tay Mỹ Ngụy cũng đã là một hãnh diện của Mặt Trận Giải Phóng rồi.

                Nhờ nó mà Mặt Trận rêu rao giải phóng 4/5 dân số và 3/4 đất đai Miền Nam.

                Và nhà báo trứ danh Bọ Chét đang cố gắng chứng minh bằng phim ảnh cho thế giới tin rằng Mặt Trận không có nói láo đâu đấy !




                Click image for larger version  Name:	grab8979din_n_vn_1966_copy_2000x1474.jpg Views:	1 Size:	135.1 KB ID:	167691


                Chiều tối hôm đó, để tự thết mình về cái thành tích ấy, nhà đạo diễn Tư Linh lôi tôi ra quán bà Bầu (hình như cái bầu là của tác giả Bảy Huyền cũng là dân nhà pháo của tôi ở Bắc về).

                Hai đứa vừa ngồi xong,
                tôi hỏi ngay vụ săn gái … hôm nọ.

                Tư Linh làm thinh. Má cóp, mắt trũng sâu, răng vều hẳn ra, tóc tai như ổ quạ. Tôi thấy gương mặt Tư Linh mà tôi nghiệp. Tôi buông trỏng một câu cộc lốc.

                – Không kết quả à ?

                Bà quán không còn món gì ngoài mấy thỏi khô. Bà nướng sau bếp mà mùi thơm phất ra tới bàn chúng tôi ngồi làm chảy nước miếng.

                Tư Linh bảo thằng Lẹ cận vệ lấy nửa chai anít uống còn lại lần trước.
                Hai đứa nhâm nhi một chập, Tư Linh mới nói :

                – Tao, chú Tư Thiên và Út Cường đến gặp bà má. Trên đường đi ba người bàn luận cách vô đề và ai là người mở miệng trước. Thiệt là khó ăn nói quá chừng.

                Chú Tư đùn cho Út Cường, Út Cường gật cho tao, tao lại đổ qua cho chú Tư. Cả tao và Út Cường đùn cho chú Tư. Nhưng chú nhứt định đến cho có mặt, nhưng không nói vô câu nào. Chú bảo :


                - ” Nếu con gái tôi lâm vào cảnh đó thì tôi sẽ trả lời sao ? Các chú chưa có con lớn nên không hiểu bụng cha mẹ. Và thử hỏi thằng chồng nó ở đơn vị mà biết được chuyện này thì nó nghĩ sao ?”.

                Tao và Út Cường bị chiếu bí.

                Tôi hỏi :

                – Thế là thất bại à ?

                – Cuối cùng rồi cũng có kết quả.

                Út Cường là chú của con nhỏ nên nói năng mạnh dạn với nó :

                - ” Ở ngoài thành có nhiều người vợ lính, vợ sĩ quan đi làm đĩ nuôi chồng, chồng biết mà cứ để như vậy thì sao ?

                Đó là vấn đề xã hội. Đây cũng là vấn đề xã hội nhưng trên hết là vấn đề chính trị, nghĩa là cháu phục vụ công tác cách mạng chớ đâu phải làm việc hèn hạ như tụi vợ con lính ngụy kia.


                Mặt Trận Giải Phóng sẽ ghi công cháu.

                Cháu nên nhớ rằng :

                - Đồng chí ta vui vẻ, ra quốc tế nói tốt cho mình
                thì kể như mình không đánh mà tiêu diệt cả sư đoàn giặc. Như vậy công của cháu to lớn biết bao nhiêu.

                Hồi kháng chiến chống Pháp có nhiều cô gái còn trinh, ban địch vận của mình đưa vào đồn để ngủ với tên đồn trưởng Pháp và giữ hắn trên giường cho quân ta tấn công. Mỹ nhân kế thành công rất lớn!”

                – Tư Linh nhai ngấu nghiến một miếng khô, nhấp rượu nói tiếp :

                – May quá, con bé không nói ngược lại :

                - ” Đó là công tác địch vận, còn ông nhà báo này đâu có phải là Tây mà phải đị..ịch vận.” Đ.m. đây đúng là công tác đ… vận.



                Click image for larger version  Name:	nhabao_15_9_2021_24.jpg Views:	1 Size:	58.3 KB ID:	167688


                Tư Linh thở dài, uống, ăn và ngã ngữa ra thành ghế nhắm tít mắt. Hồi lâu y nói như trong mơ :

                – Con nhỏ khóc dữ quá mày ạ ! Nó ở trong cái thế cùng. Mẹ già, con dại, chồng biệt tích. Làm gì để nuôi mẹ nuôi con ? Hai trăm đồng tiền công may cho Quân Nhu không đủ nhét kẽ răng. Tao chỉ hứa với nó có một câu :

                - ” Chú về sẽ đề nghị ở trên giúp đỡ tài chánh cho cháu !”


                Tôi nói :

                – Sao mày không bảo Sáu Huỳnh bắt vài con điếm kha khá đem vô đây nạp thịt.

                – Tao có nghĩ tới đó rồi, nhưng có nhiều cái bất tiện.

                Một là đem tụi nó vô đây bác sĩ phải khám. Phải qua tới Bưng Còng bên kia sông Sài gòn rước Tám Lê nhưng ổng đâu có phương tiện xét nghiệm.

                Khám ba sồn ba sựt nó mó vô “hang rắn hổ” , về bển, nó quạu nó nói bậy bạ thì hại to.


                Hai là nó không chịu xài “chứng minh thư ”. Nó nói nó muốn có cảm giác hoàn toàn Việt Nam. ( Thằng Bọ Chét )

                Hơn nữa, tuị này vô thì lộ bí mật địa điểm. Rồi về ngoài thành chúng nói toáng ra bể hết !

                – Vậy con Bốn thì sao ?

                – Nó là dân của mình, gốc Bàu Trâu, tao cho cấy ngoài đó.



                Click image for larger version  Name:	354261064_654616890041127_2312329093922302444_n.jpg?_nc_cat=110&cb=99be929b-59f725be&ccb=1-7&_nc_sid=730e14&_nc_ohc=jUYhjFc5LAoAX_Pa3Ez&_nc_ht=scontent-ord5-2.xx&oh=00_AfAHYWUvDY6YsIOv3V8sXZhwZ3T9c_QHewJhfC8acx-6CQ&oe=64A4A90F. Views:	1 Size:	89.3 KB ID:	167689


                Chúng tôi phải di động luôn. Không nơi nào ở đến hai ngày.

                Có lần vừa đi khỏi Gót Chàng luồn sang Nhuận Đức thì nó chụp Gót Chàng chớp nhoáng.

                Một lần khác ở Phú Hoà sắp di chuyển thì pháo Trung Hoà bắn ngay chóc.

                Chúng tôi sợ chụp dù nên dồn hắn xuống hầm bí mật. ( thằng Bọ Chét Wilfred Burchett )


                Cũng may Tư Linh đã cho đào hầm sẵn và gắn nắp hầm ngoại cỡ dành riêng cho hắn.

                Pháo vừa dứt thì cận vệ dồn hắn xuống hầm. Hắn ngộp quá trồi lên và đòi xuống [b][size=4][color=black][i] “tầng lầu ba” nhưng Tư Linh ấn cổ hắn và đậy nắp lại.

                May là bót Trung Hoà chỉ bắn “lót lòng " ! buổi sáng thôi chứ không dọn nguyên “mơ-nuy chụp”.

                Tư Linh bảo ra hầm khui nắp lôi hắn lên.


                Tội nghiệp, khi tuột xuống thì dễ, trồi lên lại khó.

                Hắn như trái bầu, khúc đầu thì nhỏ, mà khúc đít lại phình ra nên bị mắc ngấn.

                Mấy cậu cận vệ phải phá nắp hầm để cứu nguy cho hắn. (Nên nhớ hầm bí mật chỉ là một cái lỗ có nắp đậy, không phải là địa đạo).




                Click image for larger version  Name:	BIHdQn.jpg Views:	1 Size:	44.4 KB ID:	167690


                Hắn bám trụ và chạy lòng vòng các xã vùng tả ngạn sông Saigon non một tháng thì chuẩn bị từ giã.

                Trong túi hắn đã có đủ tài liệu để nói với thế giới về ba vấn đề lớn của Mặt Trận mà vùng trù phú nhất chỉ cách Sàigon có hai chục cây số.


                – Đội nữ dũng sĩ diệt Mỹ gồm trên hai mươi người, người nào cũng diệt được mười lăm, hai chục tên Mỹ.

                – Địa đạo thần thánh rộng thênh thang dưới lòng đất, thôn liền thôn , xã liền xã.

                – Mặt trận giải phóng đã có trong tay 3/4 đất đai và 4/5 dân chúng miền Nam.

                Hắn chỉ kém gã giáo sư Mạc Tư Khoa cái mục cắm cờ trên mũi tàu chạy dọc sông Sàigon, nhưng lại vuợt gã kia về điạ đạo chiến và nhiều mục khác.

                Rồi lại tiệc tùng cà-phê nước đá chúc mừng bắt tay bắt chân, hứa hẹn v.v… trong buổi tiễn đưa đồng chí Bọ Chét trở về Hà Nội báo cáo thành tích với già Hồ.

                Ông Tám Quang huy động đội văn nghệ Quân Khu có cả cây đờn “kéo ra kéo vô” kêu như gió rít và mấy cây đờn cò đờn kìm.

                Hắn vừa uống rượu vừa quay phim. Hắn không quên nhắc khéo Tư Linh rằng hắn cần những đoạn phim địa đạo mà Tư Linh đã hứa.

                Tư Linh đáp lại rất nhã nhặn và khéo léo không kém nhà ngoại giao nào:


                – Rất tiếc là đồng chí đưa yêu cầu lên R hơi trễ nên các cán bộ điện ảnh đã đi xuống đồng bằng sông Cửu Long và ra Khu 6 cả rồi.

                Nhưng chúng tôi sẽ quay những đoạn phim ấy và sẽ gởi sang cho đồng chí trong thời gian ngắn nhất !


                Đến nay đã hai mươi lăm năm chẵn.


                Hắn đã chết, nhưng những đoạn phim của Tư Linh hứa hẹn vẫn quay chưa xong hoặc không bao giờ thực hiện được, bởi lẽ rất đơn giản là :


                Ở Củ Chi không hề đào những địa đạo đó
                mà chỉ có trên đài Giải Phóng mà thôi.



                Click image for larger version

Name:	fetch?id=81038&d=1639616588.jpg
Views:	20
Size:	21.9 KB
ID:	167692

                https://www.vietnamngaymai.com/node/81037

                Comment


                • Font Size
                  #53

                  CHƯƠNG 8


                  Tống tiển đồng chí Bọ Chét xong, tôi ở lại Củ Chi chờ quyết định của Quân Khu còn Tư Linh thì trở về cơ quan của hắn. Chia tay nhau thật buồn. Chẳng biết có còn gặp lại nhau nữa không. Ở đất Củ Chi này chết như nháy mắt.


                  Click image for larger version  Name:	21462601_1973505526226919_2816318186463831547_n.jpg Views:	1 Size:	27.3 KB ID:	172120


                  Một buổi trưa tôi đang ở nhà Má Hai thì cô xã đội phó đi đâu về dắt theo một ông cao nghệu. Nàng hỏi tôi :

                  – Anh biết ông này không ?

                  Tôi nhìn gã đàn ông mặc ka-ki vàng, tay chân dài ngoẵng. Gã bước tới tôi vỗ vai :

                  – Thầy Hai, thầy còn nhớ tôi không ?

                  – Rồi không đợi tôi đáp, gã tiếp ngay :

                  – Thầy còn nhớ bữa nhậu" khăn bàn lông trước nhà pháo do tụi cao xạ tui đãi thầy Quân đi công tác mới, có mời thầy qua “đón gió vài ly” , nhớ không ?

                  Tui với thằng Tỷ ở D14 của anh Tư Quảnh đó mà !


                  Tôi vỗ vỗ trán:

                  – À, nhớ ra rồi! D14 tiểu đoàn khung cán bộ chúng mình sắp “về nước” khoảng năm 62. Nhưng … đông quá trời. Tôi đến dạy môn tác xạ pháo…

                  ( Về nước : từ ngữ dùng cho cán bộ tập kết trở về miền Nam .. )


                  – Phải, thầy dạy từ cấp trung uý đến thượng tá, nên thầy đâu có nhớ hết được. Tôi là Ba Tố nè ! Nhớ chưa ?

                  – Ờ, ờ, tôi nhớ ra rồi. Hồi đó chuẩn đi đi B có đến cả ngàn người chia ra làm 2D .

                  14 và 15 thuộc Nam Bộ do Hai Quảnh, Ba Lê, Năm Đảnh, Năm Đê chỉ huy, còn 2D 16 và 17 thì thuộc Khu 5.


                  – Thầy có biết thầy Quân và thầy Răng “về nước” rồi mà ở đâu không?

                  Tôi chưa kịp trả lời thì cô xã đội phó xen vào:

                  – Sau chú Ba kêu anh Hai bằng thầy vậy? Ảnh nhỏ tuổi hơn chú mà !

                  – Nhỏ thì nhỏ nhưng vẫn là thầy vì ổng dạy tôi học mà ! Hai Giả và Sáu Phấn cũng là học trò của ổng đó. Thầy là vậy chớ không phải là “ thầy hít ” như người ta thường nói đâu !

                  – Tèng đé c! Tôi thấy ảnh không có làm le như mấy ông khác.

                  – Những người có tài không xum xoe cô em ạ. Kẻ bất tài mới thích làm le.



                  Click image for larger version  Name:	90755987_4179638945386933_5840631326096490496_n.jpg Views:	1 Size:	40.9 KB ID:	172121


                  Ba Tố mời tôi lên nhà trên. Vừa ngồi xong, Ba Tố móc túi áo lấy ra tờ giấy trao cho tôi. Tôi giỡ ra thì thấy chữ đánh máy và chữ ký :

                  - “ Tư Khanh ” , Chánh ủy U80.


                  Tôi xếp tờ Quyết Định, đút vô túi gài nút cẩn thận. Ba Tố nói tiếp:

                  – Tôi nghe ở văn phòng nói là có một Tiểu đoàn trưởng pháo binh từ trên R xuống đây công tác nhưng không biết là ai. Dù ai cũng đáng mừng vì khu mình là đất dụng pháo nhưng lại chưa có cán bộ pháo.

                  Sau cùng tôi đến hỏi anh Tư Khanh. Ảnh cho biết là thầy đã về U mình, tôi mừng hết lớn đi. Có thầy mới mần ăn được. Lâu nay tụi tôi không biết làm cái gì nên bị ở trên “xạc” hoài.

                  “Xạc” thì giơ mặt mốc ra chịu chớ rắn không đầu thì làm sao mà bò ? Thôi bây giờ mời thầy xuống nhà cô Lụa lai rai ba sợi rồi mình tính chuyện về trên U gặp anh Tư.


                  Cô xã đội phó nói :

                  – Bộ ở đây không có hầm cho chú trốn hả ?

                  – Hầm thì nhà nào chẳng có nhưng mà ở đây nhà rộng lại là hàng quán nên ông Tư Thiên hay họp hành và khách khứa ra vào nườm nượp, nói chuyện mất hứng lắm !

                  Ba Tố dắt tôi trở lại nhà cô Lụa. Nhà cũng vẫn trống hoang bị giao liên dùng làm trạm như hôm tôi mới tới.

                  Lụa nghỉ đốt than, đi làm ở lò đường, nên ở nhà hai đứa tha hồ “mọc đuôi tôm”.



                  Click image for larger version  Name:	14316801_1527192587298262_4142632735114895964_n.jpg Views:	1 Size:	44.7 KB ID:	172122


                  Ba Tố lội đi mua gà và rượu. Hai đứa vừa nhậu vừa nhắc chuyện cũ. Nhậu xong hai đứa mắc võng bên miệng hầm nói tiếp. Ba Tố tâm sự :

                  – Có thầy về pháo nhà mình mới ngóc đầu lên được. Hai Giả và Sáu Phấn không biết tí gì về binh chủng pháo nên tụi này cứ nằm ăn hút và chống sốt rét là hết ngày giờ.

                  Tôi nói:

                  – Tôi mà tài cán gì dữ vậy ? Để thong thả rồi xem !

                  – Đất này là đất của pháo phải không thầy ?

                  – Ừ ! Khắp miền nam chỉ có I mình là thuận lợi cho sự xử dụng pháo thôi.

                  Nhớ hồi ở miền Tầy, muốn bắn một trái moọc-chê phải vác lục bình đắp bệ. Ở Rừng Sát cũng vậy.

                  Nhưng vấn đề là làm sao đem pháo về đây ?

                  Và sau khi đánh làm cách nào để giấu ? Nghe nói pháo của Đồng Dù mà tôi ham.

                  Đó là cà-nông 175 ly. Cho tôi năm khẩu, tôi bắn tụi nó khỏi có ngóc đầu lên.

                  Miền Bắc mình chỉ có pháo 152 ly thôi. Cả tụi Sàigòn cũng chỉ có 155 ly chứ không có loại nòng dài 175 ly .


                  – Sao thầy mới về mà thầy biết hết vậy?

                  – Nghe tụi nó bắn thì biết chứ sao !


                  Pháo M107 175mm Vua chiến trường ở căn cứ A Shau 1970 trong chiến tranh Việt Nam – M107 175mm self propelled howitzer “C” Battery – 1st Section in A Shau Valley Viet Nam war 1970


                  Click image for larger version  Name:	8871055_0:0:1024:768_600x0_80_0_0_a8026aa63925217e36b372454757b11e.png Views:	1 Size:	518.3 KB ID:	172123






                  Click image for larger version  Name:	m_107_yift.jpg Views:	3 Size:	46.7 KB ID:	172124


                  Hôm sau tôi đến từ giã Má Hai và hai em Lụa Là. Cả nhà đều khóc. Bé Rớt cứ ôm chặt cậu Hai hỏi :

                  - “ Chừng nào cậu Hai trở lại ? Chừng nào cậu Hai trở lại?” làm tôi cũng mủi lòng.


                  Tôi thấy tận trong trái tim bé bỏng của đứa bé gái có một lỗ hổng lớn : Tình Cha.

                  Ba cháu đi công tác chiến trường Bình Long đến nay vẫn chưa có tin tức.

                  Đối với tôi, việc móc gia đìn thôi hãy hẹn lại kỳ khác hoặc kiếp sau.


                  Tôi đi theo Ba Tố mà lòng ngậm ngùi, tường như ngày mình còn bé mỗi lần đi học cả nhà đưa đón, quyến luyến.

                  Cây vú sữa bên góc sân bị mảnh bom gọt tróc vỏ còn đứng đó rung từng chiếc lá như vẫy theo tôi.


                  Click image for larger version

Name:	images?q=tbn:ANd9GcTrM408uq0yvxkbnzt8e9TaRryF4GEZUTgZmJgpKY9T7W2ymSXP_ZCcPjxOl61cI6TWrFA&usqp=CAU.jpg
Views:	16
Size:	14.0 KB
ID:	173303

                  Comment


                  • Font Size
                    #54

                    Ba Tố dắt tôi lội qua sông Sàigòn, đi ba bốn ngày đường mới về tới U80 là căn cứ Pháo Binh của R do đại tá Hai Nhã làm trưởng và đại tá Tư Khanh làm chánh ủy.

                    Hai ông đều là thủ trường cũ của tôi.

                    Hai Nhã tức là Hai Nho khi ở miền Bắc là trung tá Tư lệnh Pháo Binh của Sư Đoàn 330 của Đồng Văn Cống đóng ở Thọ Xuân Thanh Hóa, còn Tư Khanh là trung đoàn trưởng trong chín năm với cái tên khét tiếng Đào Sơn Tây chuyên môn giết “dân một mắt” tức là tín đồ Cao Đài ném thây chật giếng.


                    Ông là học trò của tôi ở trường pháo Sơn Tây, người Hốc Môn, rất cởi mở hồn nhiên. Thời đó đã là Thượng tá nhưng vẫn gọi tôi bằng thầy.

                    Sau khi về Sơn Tây đóng quân, ông có phải lòng một cô Việt Kiều Thái Lan bán căng tin tên Trang.

                    Mẹ cô Trang chỉ bằng tuổi ông. Bà cũng biết việc đó nhưng không nói gì. Có lẽ bà cho ông là người độc thân thì việc yêu đương đâu nề hà tuổi tác. Cứ chiều thứ bảy ông đến đèo cô Trang về đơn vị đóng ở Ái Mổ chơi, sáng thứ hai mới trả về. CÔ Trang có bầu. Bà mẹ cũng vẫn không nói gì.


                    Bỗng một hôm ông không đến nữa. Tôi biết ông đồng chí mình đi đâu, nên tôi đến để tính chuyện phái quấy.

                    Lương hằng tháng của ông được chuyển về cho cô Trang một cách đều đặn. Đến ngày, cô Trang hạ sinh một chàng pháo binh con. Lúc nó oe oe chào đời thì bố nó đang ở cục R, làm chánh ủy Pháo Binh toàn miền.


                    Hộ pháp Phạm Công Tắc (1890-1959), một trong những giáo chủ quan trọng nhất trong việc hình thành, xây dựng, phát triển và kiện toàn hệ thống tôn giáo của đạo Cao Đài.


                    Click image for larger version  Name:	anh-doc-ve-dao-cao-dai-o-mien-nam-nam-1930-Hinh-11.jpg Views:	1 Size:	46.0 KB ID:	173306


                    Ông Tư Khanh là một trong ba người đầu tiên (Tư Khanh, Hai Bứa, Việt Hồng) về Nam gặp Huỳnh Văn Một là dân cựu kháng chiến chống Pháp.

                    Ông Một rút lên rừng Kà Tum sau năm 55, đem theo cả vợ con sống một cuộc đời Phà Ca Sơn Nữ cho đến khi ông Tư Khanh vào bắt liên lạc.

                    Chính đây là căn cứ đầu tiên của R sau này.


                    Căn cứ Trung ương cục Tây Ninh năm 2023



                    Click image for larger version  Name:	chien-khu-d-3.jpg Views:	1 Size:	196.6 KB ID:	173307



                    Khoảng năm 1964 tướng Trần Văn Trà mới vào tới với chức vụ Tư lệnh quân giải phóng Miền Nam được phong đâu ở Hà Nội. Ông Trà (với cấp Trung tướng) đã giao cho Tư Khanh phụ trách chính trị binh chủng pháo binh của R.

                    Từ Suối Dây ra đường Thống Nhất qua suối Tha La ra đường đá xanh, Ba Tố dắt tôi theo lộ ủi Trần Lệ Xuân vào đụng Xóm Mới.

                    Từ đó vượt qua cầu Cần Đăng (lúc này chưa bị bom đánh sập). Từ cầu Cần Đăng qua một đoạn đường đá đỗ rồi rẽ vào rừng hướng về phía mặt trời lặn qua sóc Chà Ruột, cuối cùng đến suối Nàng Rà . Ba Tố dừng lại nói.


                    – Đây là ổ của tụi Pháo mình !



                    Click image for larger version  Name:	30713688_426688977770085_6242911762769772544_n.jpg Views:	1 Size:	70.8 KB ID:	173308


                    Tôi ngó sơ quang cảnh thì cũng giống như “Mã Đà Sơn Cước Anh hùng tận” , nhưng ở đây không có núi.

                    Mỗi nơi đi qua Ba Tố đều nói tên. Không giống như ở Trường Sơn đi hết tháng này tới tháng khác mà không biết một địa danh vì giao liên muốn giữ bí mật đường dây.


                    Hai đứa ngồi lại bờ đá hút thuốc uống nước xả hơi. Ba Tố nói :

                    – Tối mai bọn tôi sẽ đãi thầy một bữa thịt rừng hơn cả tiệm Tàu Hàng Buồm Hà Nội.

                    Cuốc bộ một buổi nữa mới đến một căn nhà lụp xụp do một người đàn bà có nước da trắng hơi xanh làm chủ. Bà có một đứa con gái mười tuổi rất xinh.

                    Tôi đoán hai mẹ con không phái là dân vùng sơn cước, cũng không phải dân Miên ở trong Sóc mà tôi thường nghe gọi là “Phum”.

                    Tiếng “Phum” rất phổ thông ở vùng này.



                    Nhà sàn dựng trong ấp Kà Ốt theo phong cách Khmer



                    Click image for larger version  Name:	image005.jpg Views:	1 Size:	21.0 KB ID:	173309

                    https://tcdulichtphcm.vn/suy-ngam/gh...-c8a32984.html


                    Chập sau ông chồng đi rẩy về mang một gùi đầy nào lá khoai nào củ khoai. Vừa thấy chúng tôi anh đã bảo vợ nấu nước châm trà. Ba Tố giới thiệu :

                    – Đây là anh Sáu Ngọc “chủ tịch nông trường của “U” mình, chuyên gia khoai, bí !

                    - Hôm nay có khách đặc biệt của “U” mình đó Sáu Ngọc. Anh có món gì bồi dưỡng không?


                    Anh Sáu Ngọc người nhỏ thó, nước da ngâm đen, tay chân lanh lẹ và nói tiếng lơ lớ pha tiếng Miên như mấy ông thổ địa vùng Kà Tum, Tà Nốt ở biên giới Việt Miên. Nghe Ba Tố hỏi, Sáu Ngọc cười chói mấy cái răng vàng :

                    – Muốn cay có cay, muốn ngọt có ngọt mà , lo gì anh Ba !

                    – Ừ cho tẩm gân sơ sơ chút, mai mốt sẽ mời anh Tư ra đây chơi vài bữa.

                    Sáu Ngọc chạy vào bếp một lát rồi trở ra bảo Ba Tố :

                    – Hai anh ngồi nhà nghỉ, tôi chạy kiếm ba mớ về làm một bữa !

                    Rồi anh xách gùi ra đi. Anh ở trần trùi trụi phơi tấm lưng mốc cời và cặp chân như hai que củi. Có lẽ anh sanh ra và lớn lên trong vùng biên giới nên người ta tưởng anh là người Miên.

                    Anh nói tiếng Miên cũng khá sỏi, phong tục tập quán người Miên anh rất rành nên ở trên giao cho anh chức thổ địa vùng này, nghĩa là muốn tìm hiểu hoặc muốn làm gì mọi người đều xin ý kiến của Sáu Ngọc.



                    Click image for larger version  Name:	31942576_1693951700653759_6661669162869325824_n.jpg Views:	1 Size:	206.2 KB ID:	173310


                    Trại sản xuất có một chiếc xuồng gắn máy để làm chân chạy cho anh.

                    Bây giờ (tức là hai mươi lăm năm sau khi tôi ở đây) nhìn lại trên bản đồ của Bộ Tư lệnh Hoa Kỳ ở Việt Nam và Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH, tôi còn tìm ra những con rạch gọi là :

                    - Rạch Tre

                    - Rạch Ruộng gần suối Nàng Rà, những con rạch này quá nhỏ nhưng vẫn có trong bản đồ.


                    Trên thực địa đây là hai con sông bề mặt rộng ngót một trăm thước chớ không phải nhỏ.

                    Bên kia rạch có đường đá chạy đi Kompongtrạch. Ở đây có nhiều đồn Miên đóng chốt ngăn ngừa sự xâm nhập của Việt Cộng, nhưng sự thực tụi lính này chúng thiết gì đến nhiệm vụ.



                    Click image for larger version  Name:	kampong-trach1.jpg Views:	1 Size:	9.2 KB ID:	173311

                    https://ongvove.wordpress.com/2012/0...ng-trach-1972/


                    Chúng như một lũ người ngây ngô : ở trong đồn đứa thì cởi trần, đứa thì mặc áo lính lại vận xà rông.

                    Sáu Ngọc chỉ cần ném vài chai rượu lên bờ cho chúng là đi qua ngay.

                    Máy móc, vũ khí, lương thực bất cứ thứ gì đều cho qua lọt tuốt nếu chủ ghe biết đấm mõm bọn này.

                    Ta không thể trách chúng vì chính lãnh tụ của chúng cũng khờ khạo như chúng vậy :

                    - Chúng đã để cho bọn cáo già Hà Nội “mượn đất để giải phóng miền Nam” và cuối cùng quay lại “giải phóng” luôn chúng nó.


                    Nhờ sự khờ khạo đó mà Cục Hậu Cần đã chở được cả một xưởng may da từ Nam Vang về đây.

                    Các dụng cụ như máy cưa, máy tiện các loại dụng cụ y tế mua từ Sài òn đưa lọt vào R cũng qua cái cửa ngỏ này.

                    Cuối cùng nhờ sự lưu thông dễ dàng trên các con sông này nên Xóm Giữa (tại Tapanlg Som – ở giữa trường Bộ Binh Trung Sơ và trường pháo binh của tôi) dần dần mang tên mới [color=blue “Chợ Long Hoa B của tỉnh Tây Ninh”.[/color]

                    Thấy hốt bạc dễ dàng, con buôn trong vùng cũng mon men tới với những ghe xuồng chất đầy ứ hàng hóa.

                    Xóm Giữa bán đủ cả không thiếu món gì, cà phê, nước đá, hủ tiếu xào, la de nước. ngọt, thuốc Cotab… chỉ thiếu đèn điện nữa thôi !

                    Thật, ở giữa rừng xanh mà được như vậy là cõi tiên !


                    Một cánh chợ Long Hoa năm 1966 theo quan sát bên ngoài có lẽ đây là Cửa Tây (Cửa ba) còn gọi cánh chợ cá.


                    Click image for larger version  Name:	long%20hoa%202.jpg Views:	1 Size:	18.0 KB ID:	173312

                    https://bacsiletrungngan.wordpress.com

                    Comment


                    • Font Size
                      #55

                      Sáu Ngọc đi vài tiếng đồng hồ thì trở về với một gùi nặng sau lưng. Cố nhiên là đồ xa xí phẩm của Cao Miên. Ngoài ra còn thịt heo, thịt bò. Sáu Ngọc nói với Ba Tố :

                      – Bữa nay tôi đãi anh Ba với Thủ Trường tôi một bữa.

                      Ba Tố hỏi :

                      – Thủ Trưởng nào ?

                      – Là Đại úy đây nè !

                      – Tại sao anh biết thầy Hai là thủ trưởng của anh ?

                      – Dạ mấy bữa rày người ở trong văn phòng ra đây gùi khoai về, cho biết anh Tư đã bổ nhiệm anh Hai làm Tham Mưu trưởng trường pháo binh mình, như vậy trại sản xuất này cũng nằm dưới quyền chỉ huy của anh hai .

                      Ba Tố gật gù :

                      – Anh Tư sáng suốt hết sức. Ban chỉ huy trường cũng tính xin thầy Hai về giữ chức vụ đó, chẳng ngờ ổng đã biết trước .Vậy thì thầy Hai cứ ở đây chờ quyết định mới rồi đến làm việc ở trường pháo luôn không phải lội đi đâu cho mệt !

                      Quả thật, vài hôm sau liên lạc đem Quyết Định mới ra cho tôi . Và tôi về trường bắt đầu làm việc với chức tham mưu trưởng của trường pháo binh toàn Miền Nam.

                      Trường này được tổ chức theo cấp số và biên chế tiểu đoàn. Chỉ huy trưởng là Ba Thịnh cấp bậc đại úy, từng là tiểu đoàn trưởng pháo binh thuộc Sư Đoàn 330 của đại tá Đồng Văn Cống.

                      Ba Thịnh lại là dân Nhà Bè cùng quê với tôi và có họ hàng với tôi đâu từ đời bà cố ngoại.

                      Lâu nay đã có hai, ba tham mưu trưởng về làm việc nhưng ông chẳng ưng ý vị nào, nên chỉ sau vài tháng là ông gởi trả về.




                      Click image for larger version

Name:	28795147_2315426658474847_5686431417370673152_n.jpg
Views:	12
Size:	91.4 KB
ID:	173363


                      Chính trị viên của trường là Tư Ân,
                      người Giồng Trôm, thuộc tỉnh Bến Tre, về Nam năm 1961, có trình độ văn hoá, có bản lĩnh trong công tác chính trị và hiểu biết văn nghệ, trái hẳn với Ba Thịnh là dân lớp nghèo thành thị, cha đánh xe ngựa ở chợ Phú Xuân.

                      Nhờ có thành phần cơ bản nên trong cải cách ruộng đất được đề bạt từ trung đội trưởng lên tiểu đoàn trường không qua cấp đại đội. Ba Thịnh mở miệng ra là kên
                      “ lập trường ” , mạt sát dân tiểu tư sản nên thường hay đụng chạm với ông tiểu tư sản Tư Ân.

                      Tuy có học, có bản lĩnh có kiến thức chung hơn hẳn Ba Thịnh, nhưng Tư Ân vẫn bị lép vế, vì Ba Thịnh có chỗ dựa là ông Tư Khanh.

                      Thịnh về Nam cùng với ông Tư Khanh.


                      Tôi đến đây rất kịp thời. Tôi là kẻ điều hòa sự xung đột giữa hai người. Tôi cùng cấp bậc với họ, kiến thức chẳng kém họ, riêng về pháo thì tôi từng dạy Ba Thịnh.

                      Ba Thịnh chỉ biết có đơn thuần khoa cao xạ phòng không, pháo mặt đất và khoa huấn luyện, còn thiết kế xa bàn thì chưa từng làm, hoặc không biết một tí gì. Do đó cá hai đều nể tôi.

                      Tôi bắt đầu đi khảo sát lại khu vực suối Nàng Rà và đưa ra một đề án xây dựng trường và trực tiếp điều khiển chương trình này.

                      Tôi chia trường ra làm ba phân khoa :

                      - Pháo DK

                      - Cối và Phòng không.

                      Về biên chế nhà trường thì gồm các bộ phận :

                      - Đoàn Bộ (tức văn phòng)

                      - Các đội Bảo vệ

                      - Liên lạc

                      - Hậu cần.

                      Bộ y tế có một quân y sĩ.

                      Mỗi khoa tổ chức một bếp ăn riêng, lò đúc theo kiểu Hoàng Cầm ngoài Bắc.



                      Bếp Hoàng Cầm


                      Click image for larger version

Name:	bep2bhoang2bcam2b4-1629727012.jpg
Views:	14
Size:	7.2 KB
ID:	173361

                      https://www.noron.vn/post/cau-tao-be...am-2dskprehv09


                      Ngoài ra còn một đội xẻ gỗ chuyên môn đi đốn cây về cất nhà cửa và hội trường, một hội trường có đến sáu trăm chỗ ngồi, cái bục cao đắp bằng đất cho giảng viên rất uy nghi.

                      Nhưng nhìn lại thì trong lưng ông giảng viên [b][size=4][color=black][i] không có một thứ học cụ nào ngoài bộ số tổng hợp bỏ trong xắc-cốt mang từ Bắc về đây.

                      Tôi đã dạy khóa đầu tiên vào tháng 5 năm 64.
                      Khóa này gồm có trên ba trăm học viên đến từ các tỉnh miền Trung, miền Tây và miền Đông Nam Bộ. Ngoài ra có cả học viên vào từ khu 6.

                      Chuyện đào tạo sĩ quan pháo binh rất dài dòng và phải đi vào chuyên môn của binh chủng pháo, xin tạm gác ở đây, chờ một dịp khác tôi sẽ kể tiếp.




                      Click image for larger version

Name:	5_TCBA.jpg.jpg
Views:	11
Size:	35.2 KB
ID:	173362


                      Một hôm tôi đến nhà Sáu Ngọc. Thấy anh tích cực lo rẩy bái cho nhà trường lại bắt vợ đôi khi phải tiếp nấu cơm nấu nước cho Ban chỉ huy nhà trường, tôi cho anh ta đặc ân là được tự do vừa sản xuất vừa lo cho gia đình, không phải theo giờ giấc của trường.

                      Bé Ngà, con gái của anh chị trên mười tuổi mà không được học hành, tối ngày chứ cặm cụi ngoài rẩy với ba hoặc lui cui trong bếp với má.

                      Tôi đến lần nào cũng viết bài cho bé học và tập cho bé hát nên bé rất mến tôi như bé Rớt. Một hôm trong lúc ngồi uống trà, Sáu Ngọc bỗng nhiên hỏi tôi :


                      – Thủ trưởng không nhớ tôi à ?

                      – Anh là ai ?

                      – Hồi đánh xe ở Là Ngà đó… Anh Ba Tô Ký chỉ huy !

                      – Anh Tám Nghệ mới là chỉ huy trưởng .

                      – Tôi giữ kho chiến lợi phẩm chớ ai ! Trận đó mình lấy đồ nhiều quá xá .

                      – Ờ! ờ ! tôi nhớ ra rồi ! Lúc rút lui bộ đội mình bị nó truy kích bằng moọc-chê. Tôi chui muốn chết. Nó bắn ngay vô căn cứ mình, chị Ba và chị Tư chui vô hầm tôi ngồi chận ngoài miệng bị miễng văng trúng bả vai. Vết thương còn thẹo đây nè !

                      – Tôi vạch áo cho Sáu Ngọc xem

                      – Nếu không có tôi thì hai chị dính rồi. Anh Ba ảnh khen tôi dữ dội.


                      – Hồi đó thủ trưởng mới mười lăm tuổi chớ gì.

                      – Tôi làm mật mả ở văn phòng Trung đoàn.

                      – Thủ trưởng tới cầm cái giấy của anh Ba bảo tôi xuất kho đường sữa… nhớ không ?

                      – Ổng đang ngủ trưa . Tôi đập ổng dậy bảo ổng ký phiếu. Ổng ký đại. Ra ngoài tôi tha hồ ghi số đường sữa gấp ba, ổng đâu có biết. Đem về lớp uống lớp đổ.

                      Sáu Ngọc nom sát mặt tôi, hỏi :

                      – Anh Ba có về trong này chưa ?

                      – Có nhưng đau bao tử, ảnh trở ra ngoài rồi !

                      Hai người bạn cũ nhìn nhau. Một chốc, Sáu Ngọc nói :

                      Hồi chín năm đánh Tây vui hơn bây giờ !

                      – Phải ! Hồi đó ở rừng mà đốt đèn măng sông như chợ Tết, đâu có như bây giờ một đóm lửa cũng không dám nhen.

                      – Sau Là Ngà thủ trưởng đi đâu, tôi không gặp nữa ?

                      – Tôi xuống miền Tây. Còn anh đi đâu ?

                      – Tôi theo bộ đội Hoàng Thọ.

                      – Vậy nữa ?

                      – Ông nội đó đánh giặc ẩu quá trời, lính chết như rạ. Tôi mà còn sống được đây là phước tướng.



                      Click image for larger version

Name:	16835865_1774832345867617_8942726773516620545_o.jpg
Views:	13
Size:	62.0 KB
ID:	173364

                      Comment


                      • Font Size
                        #56

                        Câu nói của Sáu Ngọc làm tôi nhớ lại cả một khung trời kháng chiến chống Pháp ở chiến khu 7.

                        Hồi đó lực lượng võ trang rất hùng hậu.

                        Tiểu đoàn 303, tục gọi là bộ đội Hoàng Thọ là một trong những đơn vị làm nổi đình nổi đám nhất thời bây giờ.


                        Nhưng vì ông chỉ huy này rất kỳ cục cho nên chiến công rực rỡ lại hoá ra tro than và cuối cùng bị Lê Duẫn ra lệnh xử tử ở vùng Cạnh Đền thuộc miền Tây Nam Bộ.

                        Thuở đó tôi rất mê danh tiếng Hoàng Thọ. Có những giai thoại rất đẹp và lạ lùng về nhà quân sự này.

                        Ông ta không bao giờ mặc áo, quanh năm suốt tháng chỉ có chiếc quần ka-ki, lưng đeo Vicker xề xệ , nói chuyện luôn luôn mở đầu bằng hai tiếng “ Địt mẹ !”


                        Trong chiến đấu, Hoàng Thọ luôn luôn đi đầu, không chịu đào hầm chỉ huy. Nổ súng là xung phong trước.

                        Hoàng Thọ thường cho phục binh sát lộ xe, phía sau lưng mình là sông rạch. Lính phải vượt lên lộ diệt địch:

                        Đường rút lui phía trước mặt, không phải sau lưng. Thụt lùi là chết.


                        Nhiều trận đánh xong, Hoàng Thọ về có một mình, ngồi ăn cơm tỉnh khô . Bà con đến hỏi :

                        - “ Lính tráng đâu cả ?” Hoàng Thọ đáp :

                        - “Còn nằm ngoài trận .

                        - ” Hỏi chừng nào về ? Đáp :

                        - “Hết về được rồi.”


                        Đồn rằng anh Ba Hoàng Thọ có một trận đánh xe tăng rất lý thú .

                        Hoàng Thọ leo lên cây chờ xe nồi đồng chạy ngang buông tay xuống diệt tên lái, đốt xe chớp nhoáng.

                        Một giai thoại khác :

                        Một hôm Hoàng Thọ vô quán hủ tiếu. Ông chủ quán không biết Hoàng Thọ nên vô tình chê Hoàng Thọ là lưu manh chẳng đánh đá gì, toàn là nghênh ngang phá làng phá xóm.

                        Hoàng Thọ không phản ứng.

                        Một hôm anh đem quân phục kích ngay trước cửa quán. Rồi bắt trói chủ quán, bỏ giữa đường.

                        Đoàn xe nhà binh chạy tới thấy chướng ngại vật bèn dừng lại, bị bộ đội quét sạch. Dọn dẹp trận địa xong, Hoàng Thọ tới cởi trói cho chủ quán và hỏi :

                        - “ Hoàng Thọ đánh đá coi có được không ?” Chủ quán thụp lạy, dập đầu như chày giả tỏi.



                        Hoàng Thọ, Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 303, quân khu 7, tháng 7, 1949.



                        Click image for larger version  Name:	13130862_1679295719002444_7951775751120254489_o.jpg?stp=dst-jpg_r180&_nc_cat=106&ccb=1-7&_nc_sid=730e14&_nc_ohc=HPTPIdGhC6UAX8gcX8D&_nc_ht=scontent-lga3-1.xx&oh=00_AfDS_806JhaE7jjFv_IokFwzQLRVFQToQ3qScd4D72-GvQ&oe=650E34BC.jpg Views:	1 Size:	47.4 KB ID:	173914


                        Tính anh ngang ngược, bất phục tùng cuốc xuổng, coi cấp trên như pha, lại có tính khuấy phá phụ nữ.

                        Một hôm ban chấp hành phụ nữ tỉnh Thủ Dầu Một họp, Hoàng Thọ mặc xì líp đeo súng ngắn ngất ngưởng đi vào.

                        Mấy bà Phụ Nữ cứu Quốc hoảng hồn chạy tán loạn.

                        Ngoài ra, Hoàng Thọ lại đặc biệt ghét đảng phái, không riêng gì đảng Cộng Sản.

                        Để chấn chỉnh lại bộ đội và con người anh, ở trên bèn đưa xuống đơn vị một phụ nữ trẻ đẹp tên Lan để làm chính trị viên.

                        Hoàng Thọ yêu người phụ nữ này và lấy làm vợ.

                        Nhờ vậy tâm tính của anh có cải thiện ít nhiều, đặc biệt anh không còn trêu chọc phụ nữ kiểu trên nữa.

                        Nhưng rủi thay, trong một buổi chiều đẹp, Hoàng Thọ cùng vợ với bác sĩ Du chèo xuống chơi trên sông Vàm Cỏ Đông thì bị tàu phục kích. Hai người đàn ông nhảy xuống sông còn chị Lan bị trúng đạn chết.


                        Hoàng Thọ nhất định trả thù.

                        Chôn cất vợ xong, anh ra khúc sông thù hận ngăn tất cả xuồng ghe lại và bắt mỗi chiếc đều phải treo cờ đỏ sao vàng.

                        Riêng anh cho lính kéo một lá cờ lớn trên ngọn cây để nhử máy bay.

                        Vài giờ sau, một chiếc L19 đến cắm đầu xuống ria như mưa và bị bộ đội dùng súng máy bắn rớt. Thế là Hoàng Thọ trả được thù.



                        Việt minh chiến dịch Điện Biên Phủ.


                        Click image for larger version  Name:	9.jpg Views:	1 Size:	33.7 KB ID:	173918



                        Hoàng Thọ chỉ nghe lệnh một người đó là :

                        - Trung tướng Nguyễn Bình.

                        Trung tướng Nguyễn Bình (1908 - 1951). Ảnh chụp năm 1950 tại Đồng Tháp Mười. (Ảnh tư liệu)



                        Click image for larger version  Name:	27-09-2021-trung-tuong-nguyen-binh-voi-viec-thong-nhat-luc-luong-vu-trang-o-nam-bo-D74E8DC1-details.jpg?vs=28092021122706.jpg Views:	1 Size:	21.7 KB ID:	173917


                        Khi Nguyễn Bình được gọi về Bắc để làm “Thứ trưởng Quốc phòng” (?) thì ở trong Nam Hoàng Thọ cũng mất chỗ tựa.

                        Chính Lê Duẫn đã hạ lịnh bắt Hoàng Thọ, nhưng không phải dễ ! Người ta đã giã mạo một lá thơ của Nguyễn Bình mời Hoàng Thọ đến họp…



                        Trung tướng Nguyễn Bình ( đeo kính) tại chiến trường khu D. Ảnh Tư liệu.



                        Click image for larger version  Name:	khoi-anh2.jpg Views:	1 Size:	157.7 KB ID:	173915


                        Sáu Ngọc nói :

                        – Ông ấy là một người không hề sợ giặc, nhưng ở trên không chịu được cái tính nghênh ngang của ổng. Sau khi ổng bị “mời đi hội nghị” “ , bộ đội của ổng bị chia ra tứ tán, lớp đi theo kháng chiến, lớp về làm ăn, lớp lại ra thành.

                        Tôi nói :

                        – Ông ấy gan thật. Nhưng đánh giặc không phải chỉ lấy gan mà thắng được ! Nhất là tình hình này thì cái gan của ông Thọ phải teo mất. Không có thứ gì dùng trong thời chống Pháp mà còn đem ra xài được bây giờ với Mỹ cả.


                        Sáu Ngọc có vẻ xúc động khi nhớ lại những ngày xưa nên ngồi lặng thinh, chỉ thở dài. Một chập:

                        – Thủ trưởng không có gặp lại ổng lần nào à?

                        – …A …a… không !

                        Có chớ sao không ! Nhưng tôi không tiện nói ra.

                        Năm 1952 tôi học trường Võ Bị Trần Quốc Tuấn ở miền Tây.

                        Trong một buổi cải thiện sinh hoạt, tôi đi vô rừng hái đọt choại về luộc ăn với mắm ruốc, bất ngờ tôi gặp lại nhà quân sự bị giam lỏng ở đây. Thoạt đầu tôi không biết là ai, nhưng nhờ giọng nói toàn dấu nặng nên tôi nhận ra. Tôi ngưng việc hái rau để hỏi thăm ông.

                        Chính tôi không ngờ ông ra nông nổi này.

                        Má cóp thảm hại , lưng còng và toàn thân ghẻ lở , tay chân khẳng khiu đầy sẹo . Một tên tù khổ sai trong kháng chiến.

                        Tôi rút gói thuốc rê mời ông hút , ông vừa nhận thuốc vừa lằm bằm:


                        – Địt mẹ thằng Duẫn nó lừa ông ! Hừ? để coi nó làm gì được ông? Ông chờ anh Ba về tới ngoài Bắc thì nó biết tay ông !

                        (Anh Ba Nguyễn Bình ! Tội nghiệp ông không biết là Nguyễn Bình bị gọi về Bắc là một âm mưu để đưa Dương Quốc Chính và Lê Đức Thọ vào nắm toàn quyền sinh sát ở Nam Bộ và Nguyễn Bình đẵ bị phục kích trên đường ra Bắc .)



                        Click image for larger version  Name:	images?q=tbn:ANd9GcSHZwungsgEG-SA3gLq4WvqT-B89rT5N48fElifzTWsTujtk_om8PgMhUYo4dng8qb8uuw&usqp=CAU.jpg Views:	1 Size:	10.3 KB ID:	173916


                        Ít lâu sau, tôi được một người quen cho biết, Hoàng Thọ bị xử tử.

                        Những chuyện đẹp trong kháng chiến ít khi tôi gợi lại vì mỗi lần gợi thấy buồn. Người xưa cảnh cũ hầu như tan tác hết.


                        Click image for larger version  Name:	hoa%20ban%203.jpg Views:	1 Size:	54.3 KB ID:	173920

                        Comment


                        • Font Size
                          #57


                          Tôi định uống trà xong thì trở về trường, nhưng vì Sáu Ngọc nhắc chuyện xưa và được biết anh là lính của Hoàng Thọ trong lòng tôi có chút thương cảm ai hoài.

                          Tôi mắc võng nằm toòng teng và thả hồn trôi về dĩ vãng theo nhịp lắc lư.

                          Cái chòi nhỏ bé của anh như cũng đong đưa theo tâm trí tôi. Tôi ôn lại những tên làng, tên sông, tên rạch, tên chợ búa và những trận đánh khắp hai miền Đông Tây trong kháng chiến.


                          Bỗng Ba Tố đến làm tôi sực tỉnh. Bây giờ anh là Trưởng ban Quản Trị nhà trường. Anh nói :

                          – Anh Tư đến thăm nhà trường mình .

                          Tôi ngồi dậy :

                          – Đến chưa ?

                          – Đến rồi ! Đang nói chuyện với học sinh.

                          – Vậy để tôi về mới được !

                          Ba Tố xua tay :

                          – Đã có Ban chỉ huy đón tiếp rồi, thầy khỏi phải lo .

                          – Sao ổng không báo trước gì hết trọi .

                          Tôi sực nhớ đây là ở rừng, không phải ở Hà Nội mà cấp trên đến phải báo trước. Tôi bèn nói trớ.

                          – Là vì hôm nay tôi giảng bài “Tác xạ pháo 81 trong hoàn cảnh du kích”.

                          Nhưng trong bụng tôi lại đang mang một bầu tâm sự dùm cho “cậu học trò già” .

                          Ông đến đây chắc là để gặp tôi hỏi chuyện riêng. Tôi về Nam sau anh hai năm. Chuyện ngoài Bắc tôi biết nhiều… Ba Tố nói.


                          – Ảnh ra đây bây giờ. Ảnh có vẻ nôn nóng muốn gặp thầy

                          Xế chiều anh Tư ra tới. Mấy năm xa cách nay gặp lại trông anh già đi nhiều, tóc bạc hầu hết. Anh đưa tay cho tôi bắt :

                          – Thầy vẫn khỏe chứ ? Trông vẫn trẻ như xưa .

                          – Anh đừng kêu tôi như thế nữa anh Tư .

                          – Thì đã sao nào ? Không thầy đố mày làm nên ! Tôi chỉ huy chú về việc khác nhưng về pháo binh chú là thầy của tôi .

                          Hai người cùng vui vẻ. Ba Thịnh và Tư Ân đi kèm với anh. Ba Thịnh nói:

                          – Anh Tư đã cho tụi tôi một tham mưu trường đáng giá.

                          – Tôi biết trường này cần gì mà . Đất I-4 là đất xử dụng pháo thích hợp nhất. Kỳ sau chiêu sinh nên cho I-4 đặc biệt gởi học sinh gấp đôi.

                          Ba Tố lễ phép thưa :

                          – Mời anh Tư và ban chỉ huy nhà trường ở đây dùng cơm chiều, tối nay tôi cho học sinh đi săn kiếm thịt rừng đãi anh Tư một bữa.

                          Anh Tư ở lại dưới này, nghỉ cho khỏe. Về trên đó không khí xấu hơn. Ở đây có suối Nàng Rà nước rất lành nấu trà uống giống như nước giếng ở Ái Mỗ vậy.


                          Giếng làng cổ tại huyện Hoa Lư.



                          Click image for larger version  Name:	gieng-lang-co-o-co-do-hoa-lu---noi-luu-giu-hon-que-56-5.jpg Views:	1 Size:	108.4 KB ID:	174057


                          https://baohanam.com.vn/thu-vien-anh...iet-29380.html


                          Hai tiếng “Ái Mỗ” xa xôi tận ngoài miền Bắc làm anh hơi nhíu mày .

                          – Bộ chú còn nhớ Ái Mỗ sao ?

                          – Dạ nhớ chớ ở đó có cái cầu bắc ngang sông gì đó rất nên thơ.

                          Tư Khanh lặng thinh, ra chiều suy nghĩ. Vầng trán anh răn lên.

                          Nhìn anh tôi mới hiểu câu thơ xưa “ Sương như búa bổ mòn gốc liễu !”

                          Ở rừng không bịnh hoạn cũng hao mòn sức khỏe. Anh đã ngoài năm mươi rồi. Kháng chiến hai mùa gian lao vất vả không mấy khi được nghỉ ngơi.


                          Ba Thịnh và Tư Ân đứng ngồi lựng khựng không dám đi đâu sau khi uống trà. Sợ ông chánh ủy phán hỏi điều gì, tôi trả lời bằng sự thật có khi mất uy tín ban chỉ huy chăng ?

                          Nhưng tôi biết chuyện anh muốn hỏi không phải là chuyện nhà trường. Ai đi xa gia đình mà không có chút ưu tư.


                          Ông vào đây, cũng như tôi, có cho người móc.

                          Gia đình ông ở Hốc Môn. Khi ông đi tập kết không mang theo vì tưởng hai năm sẽ về.

                          Con gái lớn của ông ở lại với mẹ rồi lấy một cán bộ cao cấp trong bộ Cải Cách Điền Địa của chính phủ Ngô Đình Diệm. [b][size=4][i]Cha một đường, con một đường, đối kháng nhau.

                          Vợ ông ra khu nhưng vì căn cứ quá bí mật, cảnh vệ không cho vào, nên không gặp được.

                          Ông biết nhưng không dám qua mặt cách mạng đành chịu cảnh biệt ly trong khi mặt cách mặt chỉ hơn gang tấc.

                          Éo le hơn cả vợ chồng Bá Lý Hề thuở xưa.

                          Nhưng vợ chồng Bá Lý Hề thì sum họp sống hạnh phúc với nhau tới chết, còn ở đây dưới thời đại của Mặt trận thì vợ chồng Tư Khanh phân ly vĩnh viễn.



                          Click image for larger version  Name:	HQ-TS636514337796871723.jpg Views:	1 Size:	143.4 KB ID:	174058


                          Vợ của nhiều ông kẹ đi tập kết bỏ vợ ở lại Miền Nam vì tin đảng.

                          Trong khi chồng ăn khoai sắn làm cách mạng vô sản miền Bắc thì miền Nam các bà làm “cách mạng tư sản” kiếm tiền bỏ túi no phè chờ chồng về R, đem vô tiếp tế.

                          Kể ra cũng đúng đường lối liên hiệp lắm.

                          Trong số có vợ chồng Thượng tá Bùi Thanh Khiết, Tiến sĩ triết học ở Nga về Nam làm cục phó cục chính trị quân giải phóng (dân Nam Kỳ chuyên môn ôm chân ghế phó cối).

                          Bà Khiết chuyên môn thầu cà phê ở Sàigòn.

                          Khi vô khu, đem cho chồng vài trăm ngàn làm rạng rỡ cho cục chính trị…

                          Cũng như ông Tám Quang, bà mẹ vô thăm có đem theo người đày tớ quạt hầu và cho con tạm tám chục ngàn xài đỡ, vì chưa kịp thu lúa ruộng vậy mà !




                          Click image for larger version  Name:	22894364_1933107966906310_8703406326162462951_n.jpg Views:	1 Size:	55.8 KB ID:	174059


                          Bà vợ Tư Khanh không gặp chồng. Cha không nhắn nhe được đứa con gái đi sai lập trường của cha. Nhưng đó là chuyện may mắn cho cả hai bên, vì ông bố cũng không mấy gì đứng đắn trong vấn đề tình ái.

                          Để tiện xổ bầu tâm sự cho thượng cấp, tôi nháy khéo mấy cái, Ba Thịnh Tư Ân hiểu ý lặn mất.

                          Còn một mình tôi với ông học trò già. Không đợi ông hỏi, tôi nói trước :


                          – Tôi biết về trong này thế nào cũng gặp anh, nên trước khi đi tôi tranh thủ thời gian đến thăm gia đình cô Trang.

                          – Chú thấy…

                          – Cô sinh một đứa con trai. Khi tôi đến đã được hai tháng.

                          Tôi móc bóp lấy ra một tấm hình đưa cho ông.

                          – Coi giống anh không ?

                          Tư Khanh cầm tấm hình giơ lên nheo nheo, nước mắt chảy ròng ròng :

                          – Tôi có thấy đường thấy sá gì đâu !

                          Ông gọi cậu cần vụ đem xắc-cốt lên, lấy kính mang vào rồi nhướng lên nhướng xuống. Hồi lâu ông nói :

                          – Đây là thằng con trai út của tôi ?

                          Ông để tấm ảnh xuống bàn, lột kính.

                          – Tôi đi làm cách mạng đã hai mươi năm, từ thanh xuân chí ư bạch phát, chẳng lẽ có một chút lỗi lầm này mà cách mạng không tha thứ cho tôi sao ?


                          Tôi thấy thương ông già thực sự. Ra Bắc cỡ với ông người ta có vợ con đùm đề .

                          Chiều thứ bảy ai cũng phóng về Hà Nội hú hí với má bầy trẻ. Cái gió bấc mưa phùn Hà Nội đối với dân Nam Kỳ quả vô cùng ác nghiệt.

                          Ông tướng Tô Ký có thuê một cái phòng khá hơn ổ chuột một chút cho bà vợ và mấy đứa con chui rút. Riêng ông Tư Khanh thì ở lại trại hoặc đến căng-tin cô Trang uống rượu với lính rồi về nhà vỗ bụng kêu trời .


                          Tôi an ủi ông:

                          – Đâu có chuyện gì lớn lao đâu anh Tư. Anh là người mở đường về Nam trước nhất, chính anh là người tổ chức ra B1, B2, B3 để làm cơ sở cho R bây giờ. Sá gì một chuyện nhỏ mọn ấy ? Đại tướng Võ Nguyên Giáp cũng dính một bà đáng tuổi con đó có ai bắt tội ?

                          – Ờ chú nói vậy tôi nghe cũng nhẹ lòng ! Nhưng mà chú thấy đó, thằng còng làm thằng ngay ăn !



                          Click image for larger version  Name:	448599064291013042889058783410640912908288n-1540610710832151335631.jpg Views:	1 Size:	26.4 KB ID:	174060

                          https://soha.vn/cuoc-doi-ba-bay-van-...7103201465.htm


                          Ông móc trong xắc-cốt ra một chai rượu vàng ánh và một ly con, rót cho tôi một ly đầy.

                          – Uống một ly cho ấm bụng, tôi nhờ loại rượu sâm ngâm gạc nai vàng này lắm đó thầy Lôi.

                          Đó là lần cuối cùng ông gọi tôi bằng thầy. Theo lời yêu cầu của tôi.

                          Comment


                          • Font Size
                            #58


                            Ba vị kia trở lại. Cơm chiều được chị Sáu Ngọc dọn lên trên bàn. Không biết anh quơ đâu được cái bàn tròn và bốn chiếc ghế bóng láng này, ắt hẳn của một nhà giàu Miên nào đó.

                            Ông vừa cầm đũa vừa hỏi tôi :

                            – Chú có tính xây tổ ấm ở đâu chưa ?

                            – Dạ , tính gì được mà tính anh Tư. Tôi như con chim rày đây mai đó !

                            – Ừ phải . Anh em Nam Bộ mình ra Bắc không lập gia đình được. Phải chi đứa con gái lớn tôi chưa có chồng thì tôi kêu nó ra…

                            Ông ngưng lại rồi nói tránh đi .

                            – Vậy hồi ở Hà Nội tôi nghe anh Tô Ký nói như chú sắp làm rể anh Thanh Sơn?

                            Tôi nói trớ đi:

                            – Dạ cũng có tính, nhưng kế đó lại được lệnh đi B. Mọi sự đều gác lại. Có muốn làm gì cũng không ổn cả. Lần cuối cùng khi tôi đến nhà người yêu để từ giã, bất ngờ tôi gặp anh Tô Ký và anh Sáu Giàu ở đó.

                            – Ừ mấy ảnh đến nhà anh Thanh Sơn luôn.

                            – Dạ , tôi nghe mấy ảnh nói chuyện bất mãn dữ quá anh Tư.

                            – Nhỏ bất mãn nhỏ, lớn bất mãn lớn chú ơi !


                            – Tôi đem trà ra cho mấy ảnh uống, tôi nghe chú Sáu Giàu nói :

                            - “Xã hội này là xã hội gì chớ không phái xã hội vô sản ! ”

                            Còn ông bố vợ hụt tôi bảo :

                            - “Anh đừng nóng để về Nam đã rồi sẽ tính ! “




                            Click image for larger version  Name:	cong-lao-me-gia.jpg Views:	1 Size:	64.9 KB ID:	174304

                            Tư Khanh nói:

                            – Anh Sáu Giàu được đồng chí Khơ-rút-sớp mời sang Liên Xô nghỉ mát nhưng Trung ương không cho đi. Ảnh lên xin gặp Bác. Bác cho ngồi ngoài hè chơi ba ngày mới tiếp.

                            – Có chuyện đó nữa hả anh Tư ?

                            – Có chớ. Bác bảo :

                            - “ Chú muốn đi Liên Xô thì đi, nhưng vợ con phải để lại đây. Có chịu không ? Chịu thì tôi ký giấy cho chú đi liền bây giờ…”

                            Lúc đó có phong trào xét lại. Thượng tá Võ Văn Doãn được đi học triết học bên Mạc Tư Khoa, học xong rồi nín luôn không về , lại còn tuyên bố thành lập đảng Cộng Sản Việt Nam bên đó nữa.


                            – Ghê dữ vậy à anh ?

                            – Ghê chớ sao không ghê ? Anh Sáu Giàu muốn đi Liên Xô nhưng rốt cuộc ‘không được phép đi. Mà có được phép cũng không dám đi. Những chuyện như vậy tôi biết hết, nhưng về tới đây mới dám nói ra.

                            – Còn việc anh Tô Ký đi nghỉ mát ở bển cũng vui lắm hả anh Tư?

                            – Vui gì mà vui ! Ảnh với chị Mười Thập được đi “nghỉ nóng” chớ không phải đi nghỉ mát.

                            Qua tới bển rồi, ông đòi về, bà cũng không muốn ở. Cho đi xem nhà máy cũng không ham.

                            Anh Ba về lên nhà gặp tôi kêu tôi vô khui chai rượu Vodka thưởng cho tôi vài ly và hỏi :

                            - “ Rượu xã hội chủ nghĩa đó có ngon không ?” . Tôi nói đại, không sợ mất lập trường :

                            - “ Thua rượu đế nhà mình !” ảnh còn rỉ tai tôi :

                            - “ Ở bên đó nhiều bộ phận trong nhà máy tôi được tham quan có in chữ Made in USA hoặc in Japan anh ạ ! Thế là cái nghĩa lý gì ?”

                            Tôi đâu có biết cái nghĩa lý gì ?



                            Click image for larger version  Name:	de0UKY.jpg Views:	1 Size:	38.5 KB ID:	174303


                            Cơm nước xong tôi về trường cùng với Ba Thịnh và Tư Ân, để anh nghỉ ngơi trong nhà Sáu Ngọc.

                            Vừa đi ngang qua khoa Cối thì gặp thằng Sâm.

                            Sâm làm trợ lý cho khoa Cối. Hắn là em vợ của Dương Cự Tẩm chánh ủy I/2 (Dương Quốc Sản về làm Tư lệnh đã bị trực thăng bắn chết ở Đồng Tháp Mười) nên được nâng đỡ khá mạnh.

                            Sâm đóng lon trung úy và đi theo đại tá Nhã Tư lệnh Pháo binh ở Mặt trận Bình Giả .

                            Trận này tập trung cả ngàn dân công trong rừng. Gần 1/2 là nữ dân công.

                            Sâm còn trẻ, mặt mày sáng sủa lại mang K54 xề xệ bên hông. Nhờ đó cuỗm được một cô bé . Hai đứa đem nhau vô rừng hát Tình Ca trong một ổ lá tự tạo chẳng ngờ bị bắt quả tang lộ liễu nên không chạy án được.

                            Đại tá Nhã đang điên đầu vì chiến thuật trực thăng của Mỹ, lại gặp vụ dâm ô này, nên nổi nóng hạ một cấp và gởi chàng trung úy về cho ông chánh ủy Tư Khanh. Ông chánh ủy khai trừ khỏi đảng luôn.


                            Gặp tôi, Sâm thủ thỉ :

                            – Thủ trướng gặp chánh ủy “U” mình có chuyện gì vui không ?

                            – Chuyện gì mà vui?

                            – Chuyện vui ngoài Hà Nội ấy mà !

                            Tôi biết gã Trung úy (nay còn một sao một gạc) móc ông Chánh ủy, nên nói lãng ra, nhưng hắn lại moi sâu :

                            – Ở trên mà có chuyện nọ chuyện kia thì tổ chức bao che kín mít, còn mình lỡ một chút thì mấy ông xé to ra.

                            – Chuyện gì mà tổ chức bịt ?


                            Click image for larger version

Name:	q3-mb-15446720117751424427370.png
Views:	10
Size:	530.7 KB
ID:	174308


                            https://soha.vn/nuoc-mat-cua-tbt-le-...3001757604.htm


                            Tôi hỏi rấn tới thử xem hắn có biết thật hay không. Hắn nói gọn hơ :

                            – Chuyện Ái Mổ, toàn thị xã Sơn Tây đều biết mà thủ trưởng !

                            Thấy không thể che cho được cho đồng chí chánh ủy của mình, tôi bèn đấu dịu :

                            – Đó là chuyện đã qua, mình nên gác lại .

                            Thằng Sâm còn ức nên nói thêm :

                            – Chuyện đã qua nhưng giỡ lại thì y như mới chớ thủ trưởng .

                            Tôi cười hề hề :

                            – Chuyện đời nó là như vậy chú em ơi. Chú cượng lý thì càng bị nặng !

                            Thằng Sâm không dám cãi nữa. Nhưng tôi đoán nó không thỏa mãn về bản kỷ luật dành cho nó. Thiệt ra cũng không đến nỗi nặng như vậy, nhưng vì ông đại tá Nhã lúc đó hơi quạu với Mỹ nên “trăm dâu mới đổ đầu” thằng nhỏ.

                            Tôi an ủi nó:

                            – Tao đang là Phó bí thư đảng ủy nhà trường. Tao hiểu mày lắm Sâm ạ. Mày cứ tin tao đi. Một ngày nào tao sẽ đề nghị đảng kết nạp mày trở lại.

                            Nghe tôi hứa như thế, thằng Sâm có vẻ hài lòng nên không trì chiết nữa.

                            (Quả tình sau đó vài tháng tôi đã kết nạp lại nó và đề nghị phục cấp trung úy lại cho nó. Nó cảm ơn tôi vô cùng.)


                            Click image for larger version  Name:	MDbqtD.jpg Views:	1 Size:	9.2 KB ID:	174305


                            o O o


                            Về trường làm việc đến chiều thì tôi trở lại nhà Sáu Ngọc để chuyện vãn với anh Tư. Trông nét mặt âu sầu của anh tôi đoán anh có nhiều tâm sự riêng. Ngoài tôi ra, ở đây anh không thể thố lộ với ai.

                            Dọc đường tôi tạt vào xem cái rẫy của Sáu Ngọc. Nói là rẫy nhưng sự thực thì đó chỉ là vài chục dòng khoai khô đén vì không đủ nước tưới, vài liếp bí đao trái èo uột và vài chục cây cà tomate gầy còm lá quăn queo như đầu tóc mấy bà vợ cán bộ ở thành vô thăm chồng trong khu.

                            Ngoài ra còn mấy liếp thuốc lá .


                            Sáu Ngọc đang hái lá thuốc xếp vào gùi. Thấy tôi đến, anh giải thích :

                            – Thuốc này chỉ để dành cho anh Tư .

                            – Bộ thuốc ngon lắm à ?

                            – Không biết ngon cỡ nào, nhưng anh Ba Thịnh dặn tôi hễ xắc đem phơi khô xong thì dồn vô tỉn nước mắm. Tỉn nước mắm biển mình ăn hết nước cũng phơi cho khô mới dồn thuốc vào Anh Tư mình thích hút loại thuốc đó . Ảnh bảo nó có mùi thuốc Tây và đượm thuốc Gò.

                            Tôi không hiểu cái duy vật biện chứng gì lạ vậy nhưng tôi tin lời Sáu Ngọc và lấy làm phục anh vì đã biết tính của thủ trưởng mình.

                            Chiều hôm đó đội săn thú của nhà trưòng xuất phát rất rầm rộ hứa hẹn một bữa ăn tươi thả dàn cho ban chỉ huy và ông chánh ủy Pháo binh.

                            Tôi ngồi viết bài cho bé Ngà học, còn Sáu Ngọc thì chạy xuồng ra xóm giữa mua nước đá la-ve.

                            Việc này cũng do trường tổ chức. Nhưng bữa nay có anh Tư đến phải tìm cho được mồi ngon. Họ định bụng sẽ tìm cho được một chú nài tơ để lấy cái lộc nhung ngâm rượu cho anh Tư uống phục sức.

                            Đêm đó săn được thật nhiều :

                            - Mễn, cầy, nai.

                            Học sinh phải gánh về cho nhà bếp lột đa treo chung quanh bếp như sấy bằng hơi ấm của lửa nấu cơm.


                            Đêm sau lại tiếp tục săn.

                            Đến nửa đêm thì tôi nghe tiếng đập cửa. Tôi ngồi bật dậy xẹt đèn pin rọi ra cửa. Ba Tố đứng tần ngần trong khung cửa, mặt mày té lét. Tôi cho đó là vì ánh đèn pin phản chiếu. Tôi hỏi :


                            – Được nai tơ không ?

                            Ba Tố không đáp. Hai người khiêng vào nhà một cái võng. Tôi kêu lên :

                            – Nai gì khiêng bằng võng ?

                            Ba Tố như không nghe, nói thinh không :

                            – Thằng Liêm chột bụng rẽ vào một đường mòn ngồi xuống gốc cây. Thằng Huỳnh Châm đi sau đội đèn đi tới rọi thẳng vào mặt nó, thấy cặp mắt xanh lè tưởng là con mễn, để cho một phát ngay tam tinh. Thằng Liêm ngả ra chết tươi không kịp nói một tiếng.

                            Ba Tố vừa nói vừa giỡ tấm vải dù cho tôi xem.

                            Vết thương ngỏ ngay giữa trán chỉ bằng mút đũa.

                            Thằng bé quê ở Bến Tre, học sinh miền Nam ra tỉnh vừa học xong trường đào tạo sĩ quan, mang cấu bậc Thiếu úy… không biết con ai ?




                            Click image for larger version  Name:	Qeqwsx.jpg Views:	1 Size:	48.9 KB ID:	174306

                            Comment


                            • Font Size
                              #59

                              CHƯƠNG 9


                              Đi dạy môn gián xa ở nền đồn Bổ Túc về, tôi thấy cả nhà lạnh tanh, không có mống nào ở trại.

                              Tôi nghĩ là Bùi Khanh tổ trưởng huấn luyện và bầy lóc cóc keng đi xuống dưới văn phòng liên hoan hay thả bộ đến mấy chỗ có phụ nữ để rửa mắt.


                              Trường pháo binh cất trong rừng rất bề thế vì đây là nơi tập trung học sinh các tỉnh Nam Bộ và cực Nam Trung Bộ. Họ về đây chịu huấn luyện cách xử dụng pháo và DKZ phần lớn là của Trung Quốc cung cấp.

                              Tôi là Tổng giảng huấn tức là coi sóc cả ba chương trình huấn luyện cho toàn trường, đồng thời là Tham mưu trưởng của trường.

                              Việc ăn ở thì chia thành khu vực.

                              Mỗi khu vực giành riêng cho một phân khoa, các phân khoa ở cách xa nhau vài cây số. Nhưng có một điều rắc rối triền miên là lẫn trong các cán bộ huấn luyện có những bà vợ của họ.

                              Cán bộ huấn luyện thì toàn Mùa Thu hoặc người Bắc hoặc người Nam chứ không có dân
                              “Mùa Đông” .

                              Trung Quốc đã viện trợ cho Bắc Việt 2,2 triệu khẩu súng bộ binh các loại trong chiến tranh với miền Nam trước 1975


                              Click image for larger version

Name:	nhung-nguon-chi-vien-lon-cho-cach-mang-viet-nam-trong-khang-chien-chong-my-Hinh-2.jpg
Views:	10
Size:	66.7 KB
ID:	176439



                              Người Bắc thì không mang chị răng đen chích khăn mỏ quạ theo được không nói làm chi, còn người Nam thì hễ ông nào có vợ cũng đều móc lên.

                              Sau một thời gian đòi đủ món nợ tình các bà mang quả bầu về quê nhưng có những cặp thì lại đeo dính nhau như sam. Hai vợ chồng xa nhau
                              “hai năm” (!!) đã thất sắc hồn kinh bây giờ không chịu rời nhau nửa bước

                              Họ đốn cây chầm lá lợp nhà ở lẫn trong cơ quan. Như Năm Chí, Sáu Kiệt, Ba Tâm…

                              Chị Ba Tâm có nghề y tá nên được nhà trường cho làm ở phòng y tế nhà trường

                              - Chị Năm Chí thì lại dắt cả con gái là bé Hà mười hai tuổi lên thăm bố rồi không chịu về.

                              Riêng chị Sáu Việt thì ốm yếu, ngực lép lại không có con cái, ở với chồng đã lâu mà mới có thai.

                              Ba Thịnh , Hiệu trưởng nhà trường nghi là Phụ Nữ Cộng Hòa của Trần Lệ Xuân (vì nghe đồn rằng hễ ai vô Phụ Nữ Cộng Hòa thì bị chích cho không sanh đẻ được).

                              Tư Ân ,Phó Hiệu trưởng cũng có vợ lên thăm nên thông cảm với những người cùng hoàn cảnh. Ông ta bị Ba Thịnh xúi giục đuổi mấy bà về quê nhưng ông lại lừng khừng không cương quyết.

                              Ông không phản đối ra mặt, chỉ nói lén sau lưng :

                              - “ Nếu đồng chí ấy có vợ ở đây thì sẽ có thái độ khác ngay .”




                              Click image for larger version

Name:	347248960_797521048617057_4126713878562519133_n.jpg
Views:	7
Size:	38.8 KB
ID:	176440


                              Ngoài các bà này ra còn nhiều cô thiếu nữ ở đồng bằng được đưa lên đây để làm cách mạng, công tác của các cô là tải gạo, nấu cơm và làm những việc lặt vặt khác.

                              Nhiều cô thấy không có tương lai gì nên đòi về, thì nhà trường dọa :


                              – Các cô bất mãn sẽ bị đưa ra Bình Long Phước Long tải đạn hoặc ra Mã Đà sốt rét sình bụng cho mà đòi về !

                              Thế là các cô đều im lặng, tự nguyện phục vụ cách mạng mút mùa ! Ở đâu có phụ nữ là có vấn đề .

                              Ông trời sanh ra loài người có đực có cái cho nên nhân loại đâu đâu cũng nảy nở và tồn tại đến ngày nay, không loại trừ cái trường pháo binh này.


                              Tôi đi xuống suối tắm rửa xong định trở lên ăn cơm rồi đi “dạo Bờ Hồ” một chập trước khi ngủ. Nhưng vừa vào nhà bếp thì gặp cô Tiến đang lui cui ở đó.

                              Tiến là tên cách mạng đặt cho để luôn luôn nhắc nhở cô em luôn luôn cầu tiến còn tên thật là Hường.

                              Sau một thời gian cảitên, Tiến thấy cái tên cách mạng không hay gì hơn tên cha mẹ đặt nên muốn dùng trở lại tên cũ, nhưng cơ quan bảo đi vào cách mạng không ai dùng những tên lạc hậu như Hường, Hoa, Cúc, Mai.v..v….

                              Tiến thấy khó bề thay đổi, vì lý lịch đã ghi như vậy rồi. Mặc dù Tiến biết là có một lô con các ông lớn ở Sài gòn mới vô ở trong cơ quan mang tên còn
                              “lạc hậu” hơn tên Hường nữa, ví dụ như :

                              - Ánh Tuyết, Trúc Mai v..v… nhưng ban tổ chức đâu có dám động tới.

                              Tiến được giao cho công tác
                              “nuôi quân” một công tác cách mạng hàng đầu nói nôm na ra là nấu cơm.

                              Tiến không phấn khởi nhưng ở trên hứa sẽ cho cô đi học y tá sau một thời gian thử thách . Thế là Tiến cố gắng nấu cơm để được đi học y tá.


                              Nàng hỏi tôi.

                              – Anh chưa ăn cơm à ?

                              – Chưa !

                              – Sao trễ vậy ?

                              Tôi cười đáp.

                              – Tôi luôn luôn trễ mà ! Thức dậy trễ, tập thể dục trễ, trễ trong mọi việc khác nữa .

                              Tiến biết ý tôi nên bắt mối ngay :

                              – Anh đâu có trễ.

                              Tiến nhìn tôi với vẻ mặt âu sầu rồi dọn cơm cho tôi ăn. Cơm nguội và mấy hột đậu phộng chấy mỡ. Tiến bắt chảo lên rán lại :

                              – Anh ăn đi. Bữa nay ăn cực . Chờ tối nay ban cải thiện bắn mễn về sẽ có chất tươi.

                              Ngồi nhìn tôi ăn một lát rồi Tiến hỏi:

                              – Anh ở Củ Chi khỏe quá sao không ở đó luôn, về chi trên này ?

                              – Do yêu cầu công tác mình đâu có quyết định được em.

                              - Ở dưới đó thiếu gì nữ anh hùng dũng sĩ, tệ lắm cũng thanh nữ xung phong, sao anh không lập gia đình. Về trên này miết rồi làm sao ?


                              Củ Chi tổ chức Đại hội liên hoan Dũng sĩ diệt Mỹ lần thứ nhất, năm 1966. (Ảnh tư liệu)



                              Click image for larger version

Name:	26-03-2021-nhung-sang-tao-cua-quan-dan-ta-trong-khang-chien-B2F13CB3-details.jpg?vs=26032021102433.jpg
Views:	7
Size:	32.3 KB
ID:	176441


                              Tôi biết Tiến có một nỗi niềm riêng về hôn nhân giữa nàng và một thượng úy già trong cơ quan.

                              Tiến muốn vùng vẫy cho đứt ra
                              nhưng lỡ hứa trước ban tổ chức rồi, không làm sao được.

                              Tiến lại đặc biệt có cảm tình với tôi.

                              Khổ thế. Có thể nói ở cái trường gần cả ngàn con người ta và trên hai chục thanh nữ phục vụ này, tôi là anh cán mùa Thu trẻ nhất lại có chức vụ cao nhất.

                              Con gái trong Nam mơ Mùa Thu dữ lắm nhưng mùa Thu trẻ cơ, còn loại mùa Thu hai thứ tóc thì vài cô hốp tốp quơ rồi ân hận, nên bây giờ loại mùa Thu này dù còn son giá cũng bị các cô nghi ngờ
                              “con vòng con cởi” (là nói theo chăn trâu, tức là có hai vợ, nên không còn hấp dẫn nữa mặc dù mấy sao mấy gạt cũng không ăn thua).

                              Tiến quơ nhằm ông già mùa Thu.
                              Thấy trong đám học sinh và cán bộ có nhiều ông trẻ, Tiến đau ngầm. Ban đầu thì nói úp mỡ, nhưng bây giờ thì không giấu giếm nữa.

                              Tiến thở dài :

                              – Em dại quá anh à !

                              Tôi biết Tiến muốn thổ lộ tâm sự nên ngồi im, cố lua cho hết mớ cơm để đi tránh, nhưng cô bé đã nói ngay như tôi đã đồng tình :

                              – Em mới có hứa thôi ! Đâu ăn thua gì .

                              – Nhưng em hứa trước mặt ông Năm Kiên là ban tổ chức .

                              – Nhưng chưa cưới hỏi mà ?

                              – Khó lắm em ạ !

                              – Anh ở trong hiệu ủy, anh không giúp được em sao?

                              – Anh không lo về các vụ nội bộ.

                              Tiến hơi hờn nhưng cố bắt tôi phải nghe . Nàng nói tiếp:

                              – Cá ngon người ta chặn bắt ở Mã Đà hết rồi, sao còn một con lọt về đây cho em khổ.

                              Tôi biết là nàng nói dân mùa Thu về tới Mã Đà là bị các cô ở các cơ quan vùng đó
                              “bắt” hết, tại sao tôi lại lọt về đây? Nàng không biết chính tôi cũng bị “bắt” ở vùng Tam Biên rồi.

                              Tôi đã yêu Thu Hà người cùng quê, quen nhau từ thuở nhỏ. Gặp và yêu nhau như tia sét ngang trời !



                              Click image for larger version

Name:	20117206_1982091075141742_4099063164711448449_o.jpg
Views:	7
Size:	81.1 KB
ID:	176443


                              Tôi nói ngay với giọng đạo đức thứ thiệt :

                              – Đi làm cách mạng không phải để kiếm vợ kiếm chồng em ạ. Nhưng nếu có gặp nhau rồi yêu nhau là để phục vụ cách mạng chớ không phải để hưởng hạnh phúc cá nhân.

                              Em hứa hôn với đồng chí Quân là để cùng nhau tiến trên đường cách mạng. Em biết đó, Hồ chủ tịch có bao giờ lập gia đình đâu !

                              Đồng chí Quân là người tốt, tư tưởng đạo đức đều cao, đến tuổi đó chưa lập gia đình mà không có vấn đề lem nhem…


                              – Em biết rồi, nhưng nay mai em với “bác” về quê thì em nói làm sao ?

                              – Thì nói là chồng chớ nói làm sao ?

                              – Rồi “ổng” gọi ba má em bằng gì ?

                              – Thì gọi bằng ba má chớ bằng gì ?

                              – Ổng coi còn đứng tuổi hơn ba em !

                              – Nhưng ba em đâu có thể gắn lon thượng úy vinh quang như ổng.

                              – Lấy chồng là để lấy chồng chớ ăn thua gì ba cái lon gáo.

                              – Ý, em đừng nói vậy, trong cách mạng người ta chỉ đánh giá con người bằng lon gáo !

                              – Xí , bảo như anh vậy thì thôi em không nói nữa !

                              – Thì anh còn biết nói gì hở em?

                              – Anh bảo em cứ phải giữ lời hứa à ? Em đâu có muốn hứa nhưng tại bác Năm Kiên cứ hội ý với em hoài. Bác rún ép đủ kiểu nên em mới hứa. Em nói thật, nếu cứ thế này, em xin đổi công tác sang cơ quan khác. Chị Huê cũng tính như em.

                              – Thiệt à ?

                              – Thiệt chớ sao không? Chị nói ông Tỷ cũng đầu bạc hết trơn rồi. Đi gần người ta tưởng tía chỉ !

                              – Tụi bây ngu cả đám. Ai biểu hấp tấp bây giờ sụt cà lùi không được ?

                              – Sao không ? Hứa thì hứa chứ đâu có gì. Cấp trên cũng hứa nọ kia rồi không làm gì hết, có ai bắt bẻ cấp trên không ?

                              – Con nhỏ Huê ở Củ Chi hả ?

                              – Dạ ở An Nhơn Tây.

                              – Bộ hết chỗ rồi nên chui lên rừng. Sao không ở dưới đồng bằng công tác có phải dễ thở không ? Vì ham đón gió mùa Thu nên bây giờ mới mắc gió cả đám.

                              Thôi được rồi, để đó bữa nào họp đảng ủy, anh sẽ nêu vấn đề coi họ nói sao. Không khéo họ bảo anh ganh muốn dành giật tụi em cho coi.


                              Tiến càng nói giọng hờn tủi.

                              – Anh đâu có thèm tụi nấu bếp như em và chị Huê. Anh có cô Lan y tá bên K71 mà, em biết.

                              – Nói bậy cho anh bị dư luận đi ! Cô Lan chỉ chích cho anh có một mũi kí-ninh mà bị áp-xe đi cà xệ cả tháng chớ có gì mà bây đồn ?

                              – Xí em biết hết trơn mà .

                              – Biết gì ?

                              – Biết ông Minh y sĩ theo sát chỉ cả năm.

                              – Thì để cho nó theo chứ ăn thua gì anh ?

                              – Thằng chả lùn, đứng thấp hơn cô ta, cổ đời nào chịu.

                              Cổ là dân Sàigòn. còn ông Minh là y sĩ nhảy rào chớ đâu có bằng cấp gì, cổ dễ gì ưng loại người như vậy. Em nghe ở bên đó nói sau vụ cô ta chích anh bị áp-xe, ông y sĩ nẹt cổ dữ lắm. Làm y như là trả thù.




                              Click image for larger version

Name:	46079476_1473245076141538_260363885305921536_n.jpg
Views:	7
Size:	53.9 KB
ID:	176442

                              Comment


                              • Font Size
                                #60

                                Tôi đã ngốn hết mớ cơm sắp đứng dậy đi, thì Tiến lại nói :

                                – Anh có thơ .

                                – Thơ của ai ?

                                – Em không bi.. iết ! Em cất dùm anh !

                                – Sao không nói ?

                                – Bộ quýnh lên rồi hả ? Ở đâu còn có đó, mất đâu mà sợ dữ vậy ! Anh ngồi đó đi, em phản ảnh cho anh thêm vài vấn đề.

                                – Gì nữa đó nhỏ ?

                                – Em thấy công tác nuôi quân này khổ quá hà . Em không làm nổi nữa ? Mỗi ngày nấu ba bữa cơm cho trên năm chục người ăn. Em đã nấu gần một năm rồi.

                                Tôi nói một cách nghiêm trang.

                                – Cách mạng cần đâu mình đến đó, đâu khó có thanh niên ?! Ai cũng đòi lựa chọn công tác theo ý thích thì không thể tiến hành cách mạng được !


                                Click image for larger version  Name:	339334745_917592356031838_4120514007444374454_n.jpg Views:	1 Size:	126.8 KB ID:	178280


                                Nói xong tôi dợm đứng dậy thì Tiến lại tiếp .

                                – Hôm qua tụi em bị tổ cấp dưỡng phê bình cho một mẽ nên thân.

                                – Về việc nấu cơm sống hay khét chớ gì ! Đó là chuyện thường. Không ai có thể nấu cơm ngon bằng củi tươi được .

                                – Không phải đâu anh !

                                – Vậy thì chắc vụ ăn đậu phộng bí kho bị Tào Tháo đuổi chớ gì ? Ở đây mà có cơm nóng ăn là may lắm rồi . Ngoài Trường Sơn lắm khi tụi anh ôm bụng lép mà leo núi, một miếng vảy cá cũng không có để ngửi.

                                – Anh là thủ trưởng mà không đi sâu đi sát gì hết !

                                – Đi sâu đi sát là đối với học sinh do anh huấn luyện kìa, còn các cô các bà mà anh đi sâu đi sát thì có ngày mực tàu bôi lên lý lịch.

                                – Xí mực tàu ở đây rẻ rề, có ông nào tránh khỏi đâu mà anh phải giữ gìn ? Anh phải nghe em phản ảnh để có ý kiến. Số là tụi em giặt đồ lót rồi đem phơi trong bóng mát.

                                – Sao không phơi ngoài nắng mà phơi trong bóng mát chừng nào mới khô .

                                – Phơi trong bóng mát mà mấy chú mấy bác ở Tác Huấn chuyển lời phê bình tụi em.

                                – Phê thế nào?

                                – Mấy chú mấy bác bảo là khiêu dâm !

                                – Trời đất, mấy ổng khùng rồi chắc .

                                – Hổng tin anh hỏi chị Huê xem. Tụi em lên đây gần hai năm không có vải may đồ lót. Còn có mấy cái sót lại hồi ở nhà đem đi nay nó đã đen ngòm rồi…

                                – Gì mà mấy ổng… phê như vậy ?

                                – Mấy chú nói tụi em biểu diễn khiêu gợi…

                                - Tiến nghẹn ngang một chút rồi lại tiếp


                                – Tụi em làm dâu cách mạng thiệt khổ tâm hơn làm con trong gia đình tụi em.

                                Bữa nào củi ướt chụm có khói, mấy chú bảo máy bay sẽ bắt mò đến, cơm ăn hoài với muối, đậu thì mấy chú mặt mày bí xị, tắm xà bông thơm chút đỉnh thì mấy chú bảo học đòi tụi Ngụy, còn phơi đồ lót thì bị phê bình là khiêu dâm.

                                Nhưng kỳ rồi đi lãnh gạo, em bịnh mà cũng không được miễn cho, em phải cõng ba chục lít như thường.




                                Click image for larger version  Name:	TNXPQuangNam-n%E1%BB%AF-550x383.jpg Views:	1 Size:	38.5 KB ID:	178282



                                Tôi thấy hơi khổ tâm. Một ông tham mưu trưởng của một tổ chức quân sự gồm trên năm trăm người lại ngồi nghe nhân viên tố khổ về những việc như vậy.

                                Mà quả có thực vậy . Cô bé chẳng có thêm thắt gì. Tệ nhất là vụ cô Tiến.


                                Hôm đó tôi cũng đi lãnh gạo. Tiêu chuẩn của Trung ương dành cho các cấp trong quân đội đã không thể giữ được.

                                Mấy ông cấp tá vô đây cũng phải lột lon bận quần tiều đi bắt cá và vác gạo.

                                Bùi Khanh dân Bến Tre, Năm Kiên, Tám Bạch đều là thiếu tá cả nhưng phải tuân theo không dám kêu.

                                Đường tải gạo không xa lắm : Mười cây số thôi.

                                Mấy năm trước hồi tôi chưa về thì vùng này còn phè phỡn cà phê nước đá, hủ tiếu, dò chéo quảy đều đều, ai có tiền thì tha hồ tẩm bổ, còn lãnh gạo thì cứ đi hằng đoàn giữa ban ngày, nam thanh nữ tú tha hồ “cốt bắt” ở hai ven đường, nhưng bây giờ tình thế đổi thay.

                                Phải đi đêm. Cứ mỗi toán phải xách theo một cái đèn chai
                                “soi đường cho cách mạng” , vui lắm ! Trông như thiếu nhi cầm đèn ông sao đi quanh bờ Hồ ngày Tết Trung Thu.


                                Click image for larger version  Name:	3bdeb09a4ea29687c571cd1370f53801f5f922cbf05b251f0e817943163a5d03.jpg Views:	1 Size:	18.3 KB ID:	178281


                                Bùi Khanh thích tôi nên hai anh em đi gần nhau để trò chuyện bí mật.

                                Bùi Khanh đã lớn tuổi, bệnh hoạn nhưng chưa có vợ. Anh em cố tìm đối tượng cho ông mà chưa ra vì ở trong trường này hở cô nào bà nào lú ra là bọn con nít quơ gọn đâu tới
                                “con trâu già ” này. (Đó là tiếng ổng tự chế diễu ổng).

                                Một lần ổng nói với tôi :

                                - Họ Bùi tao đi theo cách mạng đông lắm, nhưng bỏ về thành hết trơn, còn lại ba mống thôi.

                                Tao là quan võ, thằng em ruột là quan cuốc đất đậu kỷ sư nông nghiệp ở Liên Xô và thằng cháu kêu tao bằng chú là quan văn viết báo ở Hà Nội. Ba thằng đều chưa có vợ. Kiểu này chắc cụt dòng rồi .


                                Tôi nói :

                                – Anh phải kiếm nhanh lên !

                                – Nhanh sao được mà nhanh. Kiếm khỉ cái thì họa may mới nhanh được. Mà khỉ cái cũng chưa chắc ưng tao

                                Đang đi, bỗng anh dừng lại nói :

                                – Tao thấy hồi chiều con Tiến nó đi xềnh xàng không được tự nhiên. Khi tao đi ngang thì thấy mặt nó xanh lét.

                                – Trời đất. Sao anh không cho tôi biết ?

                                – Tao chắc nó có tháng.

                                Nghe anh nói, tôi hoảng hồn, tôi gọi mấy đứa con gái hỏi con Tiến đâu ?

                                Thì ra, đúng như lời Bùi Khanh, con Tiến đi tuốt đằng sau. Cô ta nơ bòng gạo một cách nặng nhọc.

                                Tôi quát mấy cậu thanh niên đi gần đó dừng lại và ra lệnh sớt gạo của cô ra cho mỗi đứa một ít. Nếu không có Bùi Khanh nói, tôi cũng chẳng hay biết gì !


                                Chức năng của một Tham mưu trưởng phải chăng là đi sâu đi sát tới đáy quần… chúng ?


                                Click image for larger version  Name:	385302355_1041928183611244_629105048708322371_n.jpg?_nc_cat=109&ccb=1-7&_nc_sid=5f2048&_nc_ohc=tLjTXHp3-ocAX_AbXbK&_nc_ht=scontent-ord5-1.xx&oh=00_AfDMuhmcIRKEhE3ArA6x6bGJOX76uSrnpJAp3910YEY6MQ&oe=6533B3AC.jpg Views:	1 Size:	127.0 KB ID:	178284

                                Comment

                                Working...
                                X