Tối đó sau bữa ăn thịnh soạn hơn cả bữa ăn hôm trước, đồng chí Bọ Chét còn được nghe Tư Linh thuyết trình về “Địa đạo chiến”. Chắc chắn hắn sẽ cho dân tộc Viêt Nam càng phi thường hơn nữa.
Tư Linh trải tấm bản đồ Quân khu ra, chỉ cho Bọ Chét thấy rõ vị trí của Củ Chi và con đường xâm nhập của quân chánh qui Hà Nội.
Củ Chi là cửa ngỏ của Sàigòn.
Xong, Tư Linh lại trải bản đồ Củ Chi với chi tiết đầy đủ :
- Sông rạch
- Lộ đá
- Đường đất
- Đồi
- Ruộng
- Vườn và đồn bót.
Ngoài ra còn căn cứ Đồng Dù sầm sầm ở phía Nam Cũ Chi như cái chốt cài chặt cửa ngỏ vào Sàigòn.
Không ảnh căn cứ Đồng Dù ở Củ Chi là đại bản doanh của sư đoàn 25 Tia Chớp Nhiệt Đới trong chiến tranh Việt Nam – Aerial view of 25th Infantry Division Tropic Lighning’s Dong Du Cu Chi Base Camp in Viet Nam war
Sau cùng, giải thích cái hệ thống địa đạo “Thôn liền thôn, xã liền xã” cho đồng chí mình rõ.
Từ Rừng Cả Chúc băng qua xóm Lộc Thuận đến mé Rạch Thai Thai.
Rồi từ bên này bờ Rạch Thai Thai địa đạo lại triển khai đến Hố Bò chia ra làm hai ngánh, một ngánh ăn vào Đồng Chà Dơ, một ngánh rẽ vào đồn điền Phú Hòa và dừng lại ở đó.
Trước kia ở đây là miệng hầm có có thể lùa trâu bò xuống địa đạo.
Còn ngánh kia thọc thẳng xuống xóm Thuốc xuyên qua dưới đường 15. Tư Linh cứ nói thao thao như thuyết trình viên giải thích trận Điện Biên Phủ trên Sa bàn trong viện Bảo tàng Hà Nội.
Kích thước của địa đạo là rất nhỏ, với thể hình to lớn của binh lính Mỹ, việc xoay sở ở bên trong là rất khó khăn. Nguồn ảnh: Archive.
Tư Linh ngưng lại đưa tay chỉ vào bản đồ :
– Hồi sáng đội nữ chiến đấu ở đây. Giả thuyết là địch hành quân trên đường 15. Ta đánh và rút xuống địa đạo ở Đồng Chà Dơ. Rất tiếc miệng hầm bé quá… nên chúng tôi phải để đồng chí ở trên.
– Tại tôi hơi to con.
– Nếu không, chúng tôi đưa đồng chí đi ngao du dưới địa đạo không một tí nắng chạm da mặt. Sau đó trồi lên xã Phước Thạnh nghỉ xả hơi một chút rồi trở xuống tiếp tục đi.
– Vẫn ở dưới địa đạo à ? – Bọ Chét ngắt ngang.
– Vâng. Đi ở dưới khỏe và nhanh hơn trên mặt đất lại không nguy hiểm nữa !
– Tư Linh tiếp :
Xong rồi chúng ta đến xã Phước Hiệp là xã tiếp cận với Đồng Dù.
Nằm dưới địa đạo, đồng chí có thể thu tiếng xe tăng chạy trên đầu. Vâng, xích xe tăng và cái sọ đầu chúng ta chỉ cách nhau có hai thước đất.
Đây là bàn đạp tấn công Đồng Dù. Chúng ta sẽ trồi lên. Nếu có cơ hội chúng ta sẽ bắn tỉa rồi rút trở xuống, ngủ khỏe ru.
Ngủ xong thức dậy nấu cơm chiều ăn. Ăn xong lại đi tiếp…
– Vẫn dưới địa đạo đấy chứ ?
– Vâng, đây là cuộc sống dưới địa đạo. Chúng ta có cả kho gạo và lương khô ở dưới đó.
Cả tiểu đoàn sống phây phây trong một khu địa đạo trong vòng mười lăm ngày mà không sợ thiếu bất cứ món gì kể cả cây tâm xỉa răng hay bao thuốc lá. Nếu các bà má cần ăn trầu cau, chúng tôi đều có đủ !
Bọ Chét trố mắt to ra tỏ vẻ thán phục :
– Không ở đâu tổ chức chiến đấu ly kỳ như các đồng chí. Kỳ tới có lẻ chúng tôi phải sang Liên Xô đề nghị hãng Mosfilm sang hợp tác quay mới xuể.
Tư Linh say sưa kể tiếp:
– Cơm nước xong chúng ta cắt ngang Đồng Dù sang xã Tân Thông Hội.
Bọ Chét kêu lên :
– Cắt thế nào mà cắt ?
– Dạ, đấy là tôi nói địa đạo luồn dưới lòng đất xuyên qua căn cứ địch đấy chứ. Ở dưới nền Đồng Dù chúng ta có thể nằm nghe sinh hoạt của quân Mỹ trên mặt đất.
Thí dụ như nghe nhạc rốc hoặc tiếng xe tăng thiết giáp tiếng trực thăng v..v…
– Ghê thế cơ à ?
Tư Linh gật gù mím môi làm ra vẻ bí hiểm :
– Rồi một ngày nào đó khi về bên xứ, đồng chí sẽ nghe tin BBC rằng chúng tôi đã đánh tan căn cứ này mà không tốn một giọt máu.
Mười tấn thuốc nổ sẽ đặt dưới địa đạo ngay dưới Đồng Dù.
Bọ Chét mê man như nghe truyện thần thoại.
Tư Linh rút thuốc hút rít khói vào bộ ngực oméga của mình như để có thì giờ tìm thêm ý mới nối dài câu chuyện địa đạo. Hắn tiếp:
– Chúng tôi xây dựng một hệ thống địa đạo là để chiến đấu trực tiếp với giặc chứ không phải để rút lui hoặc nghỉ ngơi.
- Không !
Địa đạo là một phương tiện quân sự làm cho các loại vũ khí tầm thường cũng có tác dụng cao. Do đó địch hoảng kinh. Chúng tôi không muốn láo khoác huênh hoang để lừa bịp nhân dân chúng tôi và nhân dân thế giới.
Nay mai chúng tôi sẽ xây dựng những khu chợ dưới đất và mời đồng chí tới tham quan. Bọn Mỹ biết chúng tôi ở dưới đất mà không làm gì được.
– Chừng đó nắp hầm sẽ rộng hơn bây giờ ? – Bọ Chét ranh mãnh ngắt ngang.
Nhưng Tư Linh ma lanh không kém :
– Có lẽ đồng chí phải uống thuốc xổ liền một tháng !
Cả hai cùng cười. Tôi cũng cười ké. Tư Linh lại tiếp (Không biết công tác Địch Vân đã dạy hắn nói phéc hồi nào mà bây giờ hắn phịa tài thế.)
– Rất tiếc là bây giờ đồng chí không xuống địa đạo được. Chúng tôi không biết làm sao để đồng chí hình dung được ở dưới đó sinh hoạt như thế nào ?
Tư Linh vẽ mấy kiểu địa đạo và giải thích tiếp : (Tôi ngồi nghe mà điếc con ráy luôn)
– Đây là địa đạo hai tầng. Và đây là địa đạo ba tầng.
Bọ Chét lại kêu :
– Hai tầng ? Ba tầng? Ô …ô …ô !
– Vâng cả bốn tầng nữa. Khi đào xuống hai thước, chúng tôi cho địa đạo đi một đường rồi rẽ ra nhiều ngánh.
Đó là chuyện dễ dàng.
Nhiều nơi chúng tôi làm cả tầng thứ hai.
Nghĩa là đào sâu xuống hai thước nữa, một thước cho nóc hầm, một thước cho lòng hầm.
Riêng ở những nơi đặc biệt chúng tôi làm cả tầng thứ ba.
Nghĩa là đào sâu thêm hai thước nữa. Vị tất là sáu thước bề sâu tính từ mặt đất.
Cứ nóc hầm dưới cách đáy hầm trên một thước đất. Lòng hầm cũng cao một thước.
Bọ Chét chặn ngang :
– Hồi nãy đồng chí nói là chúng ta “đi” trong lòng hầm như vậy nếu lòng hầm chỉ cao có một thước thì làm sao mà đi ?
Tôi thấy thằng già này khá thông minh . Có thể Tư Linh kẹt đạn phát này. Nhưng Tư Linh rít thuốc chậm rãi phà khói gạt tàn vào dĩa và nói:
– Đồng chí thắc mắc là phải. Lòng hầm chỉ có một thước là ở những nơi đất xốp, không thể mở rộng được vì sợ đất lở.
Những đoạn này lúc hành quân chiến sĩ phải bò nhoài, nhưng không xa.
Mỗi quãng chỉ chừng trăm thuớc còn ngoài ra lòng hầm cũng có đoạn đi khom lưng nhưng phần lớn là đi xổng lưng, bởi thể tôi mới nói là “ đi ” . Nếu không, tôi phải nói là “bò” dưới địa đạo chớ !
Bọ Chét gật đầu lia lịa :
– À ra thế ! tôi đã nắm chắc vấn đề rồi . Nghĩa là từ mặt đất đến đáy tầng thứ ba ở những quảng ta đi xổng lưng, đo gần chín thước, phải không đồng chí’ ?
Tư Linh gật đầu một cách quả quyết, lại còn thêm :
– Chúng tôi có những cái bùng binh để điều trị cả chiến thương, những nơi để uống trà đào lõm vào vách hầm. Ở những chặng này chúng tôi dùng cột để chống sụp.
– Vậy là cả một thế giới ở dưới mặt đất.
– Ước gì đồng chí có thể thu mình nhỏ lại để xuống dưới chơi vài ngày.
– Đồng chí có bao giờ ở dưới quá ba ngày không ?
– Tôi ít xuống dưới đó, ngoại trừ một lần xuống để dự lễ thành hôn của một cặp thanh niên xung phong.
– Lễ thành hôn ở dưới địa đạo ?
– Vâng ! Chuyện đó có gì lạ đâu. Chúng tôi vẫn có những cuộc vui đông đúc từ thời chống Pháp kia mà ?b]
Bọ Chét tỏ vẻ tư lự hồi lâu rồi bảo :
– Thế này thì tôi phải tìm cách xuống dưới đó mới được.
Xin đồng chí trình lên đồng chí Tám Quang rằng tôi cần có hai cán bộ quay phim.
Lúc ở R tôi không nghĩ là ở dưới này lại có những “đề tài ngầm” vĩ đại như thế, nên tôi chỉ xin người mang máy giúp tôi chứ không xin cán bộ chuyên môn quay phim.
– Theo tôi biết ở khu không có cán bộ điện ảnh đồng chí ạ ! Phải ở R mới có .
– Bởi vậy tôi nhờ đồng chí Tám Quang điện về R xin gởi gấp cho tôi hai cán bộ quay phim.
– Vâng, chúng tôi sẽ trình lên đồng chí Tám Quang ngày mai .
Như thế là Tư Linh đã cho nhà báo những phần có thể nhìn thấy bằng mắt ở trên mặt đất và những phần không thể nhìn thấy ở giữa đất, cái mà chỉ có thể tưởng tượng theo hình vẽ trên giấy kèm theo sự giải thích của mình.
Comment